Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Chào bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang!
Diễn Đàn là nơi giao lưu kết bạn, sưu tầm, lưu trữ, học hỏi và chia sẻ kiến thức.
Để cùng nhau tiến bộ trên con đường hướng thiện.
Chúc bạn sức khỏe và có nhiều thành công mới trong cuộc sống!

Om mani pad me hum
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Chào bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang!
Diễn Đàn là nơi giao lưu kết bạn, sưu tầm, lưu trữ, học hỏi và chia sẻ kiến thức.
Để cùng nhau tiến bộ trên con đường hướng thiện.
Chúc bạn sức khỏe và có nhiều thành công mới trong cuộc sống!

Om mani pad me hum
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang

Mỗi người đều nhận được hai thứ giáo dục: một thứ do người khác truyền cho; một thứ, quan trọng hơn nhiều, do mình tự tạo lấy.
 
Trang ChínhTrang Chính  Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Icon_portal  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Chào mừng các bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang! Chúc các bạn sức khỏe và thành đạt! Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang.

 

 Những câu chuyện ngụ ngôn

Go down 
3 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next
Tác giảThông điệp
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptySun Mar 02, 2014 4:34 pm

52.TRÂU MÀU ĐEN ĐẺ RA NGHÉ MÀU TRẮNG
Có một người ở nước Tống luôn giảng về nhân trọng nghĩa, một nhà ba đời làm người đều nổ lực phấn đấu, những người trong nhà sống với nhau rất hòa hiệp, trong nhà chưa hề phát sinh sự cố, nhưng con trâu màu đen của nhà họ thì lại sinh ra con nghé màu trắng, khiến trong lòng ông ta có thút phiền muộn.
Thế là ông ta đi thỉnh giáo Khổng tử, Khổng tử nói với ông ta:“Đó là chuyện tốt lành, đem con nghé trắng ấy đi hiến tế là vừa.”
Qua một năm sau, người nước Tống ấy không hiểu sao lại bị mù mắt, mà con trâu màu đen lại sinh ra thêm một con trâu con màu trắng nữa, ông ta kêu con trai mình đi hỏi lại Khổng tử, Khổng tử nói:“Tốt lành lắm !” lại còn kêu họ tế trời đất.
Lại qua một năm nữa, con trai của ông ta cũng không biết vì sao mà lại bị mù mắt, tiếp theo lại có chiến sự bùng nổ, nước Sở xuất binh đến đánh nước Tống, từng đoàn từng đoàn bao vây đô thành nước Tống. Những thanh niên mạnh khỏe cường tráng của nước Tống đều bị bức lên thành chiến đấu để giải vây cho đô thành, tình hình khốc liệt, hơn một nửa dân của nước Tống bị chết và bị thương.
Nhưng người nước Tống ấy và con trai của ông ta vị bị mù không cần phải đi chiến trận, nên bảo toàn được thân thể và tính mạng. Đợi sau khi đô thành được giải vây xong, mắt của hai cha con không biết sao lại nhìn thấy được, người trong nhà đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
(Liệt tử: Thuyết phù)
Suy tư 52:
      Ngày xưa con trâu mẹ màu đen mà đẻ trâu nghé màu trắng là chuyện kỳ dị, là điềm xui xẻo; nhưng thời nay chuyện trâu đen đẻ trâu trắng là chuyện thường, khoa học có thể lai tạo giống trâu màu vàng màu đỏ cũng được...
     Chuyện may rủi, điềm lành điềm xấu không hệ tại nơi con trâu đen trâu trắng, cũng không hệ tại nơi vật chất, nhưng hệ tại nơi con người, nói cách chính xác hơn là tùy thuộc vào cách suy nghĩ và ý thức của con người: anh phạm pháp là bị pháp luật hỏi tội, anh đánh người thì bị người đánh lại, anh ăn cướp ăn trộm của người khác thì hậu quả chắc chắn là xấu chứ không tốt, anh vu oan giá họa cho người khác thì sẽ bị pháp luật trừng trị hoặc bị người khác chê ghét, đó chính là những hậu quả ở đời này.
     Hậu quả ở đời sau thì càng khốc liệt hơn, chắc chắn người suốt đời làm điều ác sẽ bị phạt đời đời trong hỏa ngục, bởi vì con người là loài có trí khôn, nên phải chịu trách nhiệm những hành vi của mình trước mặt Thiên Chúa, là Đấng đã ban cho họ sự hiểu biết để sống cho mình và cho người khác...
     Trâu màu đen đẻ ra nghé màu trắng thì không có gì phải sợ hãi và cho là điềm xấu, nhưng tâm hồn của con người màu trắng (thật thà, ngay thẳng, công chính, yêu thương, khiêm tốn...) biến thành màu đen mới đáng sợ vạn lần, vì một khi tâm hồn biến thành màu đen (gian ác, kiêu căng, trộm cướp, vu oan giá họa, gian dâm, hối lộ, tham nhũng...) thì tất cả mọi điều tệ hại nhất cho xã hội và cho người khác có thể sẽ xảy ra...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyMon Mar 03, 2014 12:14 pm

53.VIÊN TINH MỘC KHÔNG ĂN CƠM CỦA CƯỚP
Có một người tên là Viên Tinh Mộc, trên đường đi thì bị đói nên ngất xỉu tại địa phương tên là Hồ Phu, có một tên cướp tên là Khâu đi ngang quá đó, lấy chút cơm đút cho ông ta ăn.
Viên Tinh Mộc ăn được ba miếng thì thể lực hồi phục lại được chút ít, mới mở mắt ra hỏi:“Ông là ai ?”
Tên cướp trả lời:“Tôi là người ở Hồ Phu, tên là Khâu.”
Viên Tinh Mộc ngạc nhiên nói:“Ông không phải là cướp sao ? Tại sao lại đút cho ta ăn ? Ta không thèm ăn cơm bất nghĩa của nhà ngươi !” nói xong liền chống hai tay trên đất ra sức ói cơm ra, ói rất lâu, nhưng dễ gì mà ói ra được, nên người cũng ngã trên đất mà chết. Mặc dù Khâu là tên cướp, nhưng cơm của ông ta chưa chắc là cơm đi ăn cướp mà có.
(Liệt tử: Thuyết phù)
Suy tư 53:
      Viên Tinh Mộc muốn chứng tỏ mình là người quân tử nên không ăn cơm của kẻ cướp, và thế là ông ta trở thành tên cướp, không phải cướp tài sản của người khác, mà cướp đi lòng lương thiện của người đã giúp mình, dù đó là tên cướp.
Thế nào là người quân tử thật theo tinh thần Phúc Âm ? Thưa, quân tử thật theo tinh thần Phúc Âm là không chấp xét, không câu nệ tiểu tiết thấy phải thì làm, thấy cần giúp thì hết lòng giúp dù đối tượng là ai chăng nữa, không trả thù, không báo oán, và nhất là có lòng biết ơn đối với người khác. Bởi vì làm người quân tử thật của có tinh thần Phúc Âm chính là như Chúa Giê-su đã dạy:“Anh em muốn người ta làm gì cho mình, thì cũng hãy làm cho người ta như vậy.”[22]Đó chính là khuôn vàng thước ngọc cho những ai muốn làm người quân tử giữa một xã hội chỉ biết đến kim tiền, hưởng thụ và dối trá.
Viên Tinh Mộc làm quân tử nửa vời nên muốn ói cơm của tên cướp đã giúp mình, ông ta suốt đời không thể thành người quân tử; tên Khâu là một đứa ăn cướp nhưng đã xử sự như một người quân tử là cứu người hoạn nạn, và ông ta đã thành người quân tử.
Trước mặt Thiên Chúa không có ai là quân tử hoặc tiểu nhân, nhưng chỉ có những người biết yêu thương người thân cận như chính mình mà thôi.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyTue Mar 04, 2014 12:51 pm

54.MẤT PHƯƠNG HƯỚNG
Trong nhà người hàng xóm của Dương Chu có nuôi một con dê nhưng để nó chạy mất tiêu, ông ta đi tìm mấy người đến giúp đỡ, lại đến nhà Dương Chu mượn mấy đứa nhỏ giúp việc.
Dương Chu hỏi:“Con dê chạy mất tiêu rồi, sao lại cần nhiều người đi tìm quá vậy ?”
Người hàng xóm nói:“Bởi vì đường chéo nhiều quá.”
Không lâu sau đó, đoàn người tìm dê trở về, không tìm được dê, người mất dê giải thích:“Trong đường chéo lại có đường chéo, không xác định được dê chạy đường nào nên trở về.”
Dương Chu nghe rồi thì sắc mặt tư lự, trong lòng nghĩ:“Bởi vì đường lớn có rất nhiều đường chéo khiến cho dê chạy mất; bởi vì phương pháp học thuật lý luận quá nhiều, nên người cầu học rất dễ dàng mất đi chính mình.”
(Liệt tử: Thuyết phù)
Suy tư 54:
      Người nhà quê lên thành phố thì chắc chắn sẽ bị lạc nếu không ai dẫn đường, bởi vì ở thành phố đường sá quá nhiều; người không thuộc đường ở thành phố, thì dù cho ở thành phố, cũng có thể lạc đường như thường, bởi vì ở thành phố đường to đường nhỏ quá nhiều...
     Người trí thức lạc trong những tri thức của mình vì những lý luận quá nhiều mà không nhìn thấy thực tế; người kiêu ngạo lạc trong những suy nghĩ của mình mà không nhìn thấy mình ngạo mạn lại có người ngạo mạn hơn; người buôn bán thì lạc trong những con số lời lỗ của mình, con số lời càng cao thì lòng tham càng sâu...
     Tìm dê không thấy vì đường chéo (ngõ hẻm) quá nhiều, con người ta khó trở về chính lộ là vì cuộc đời có quá nhiều đường lộ, mà đường tiền tài, đường danh vọng, đường sắc dục thì luôn có những ma lực hấp dẫn, làm cho con người ta càng đi thì càng lạc, càng mất phương hướng.
     Người Ki-tô hữu có Lời Chúa làm kim chỉ nam cho cuộc sống của mình, cho nên, dù đi trên những con đường rộng (hạnh phúc, học thức, may mắn, giàu có..) hoặc đi trong những ngõ hẻm (nghèo, bị áp bức, bệnh hoạn, đau khổ...) thì họ vẫn không bị mất phương hương, nhưng luôn đi đúng đường và nhìn thấy cuối con đường là ánh sáng, bởi vì Lời Chúa là ánh sáng soi đường họ đi...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyWed Mar 05, 2014 1:42 pm

55.DÂN HÀM ĐAN DÂNG CHIM NGÓI
Đô thành của nước Triệu ở Hàm Đan, ở đây có một tập tục là đúng ngày mồng một tháng giêng (âm lịch) sẽ phóng sinh động vật để bày tỏ có ân đức.
Trong ngày ấy, người dân Hàm Đan tiến dâng chim ngói cho vua là Triệu Giản Tử. Đáng lẽ chim ngói là dùng để ăn thịt, nhưng Triệu Giản Tử nghĩ rằng có thể đem ra phóng sinh, và cũng rất vui vẻ thưởng công bội hậu cho những người dâng chim ngói.
Những môn khách trong nhà của nhà vua nhìn thấy, thì nói với Triệu Giản Tử:“Nếu bá tánh mà biết được ngài muốn phóng sinh những con chim ngói bị bắt lại, thì nhất định sẽ tranh nhau muốn bắt bù lại để được thưởng nhiều hơn, ngược lại khiến cho chim ngói sẽ bị chết nhiều hơn. Nếu ngài muốn chim ngói sống thì chi bằng cấm bá tánh bắt chim ngói. Nếu bắt rồi lại thả thì ân đức và sai sót không thể bù đắp giống nhau được.”
(Liệt tử: Thuyết phù)
Suy tư 55:
      Phóng sinh, là một tập tục và hành vi tốt của bá tánh, hay con gọi đó là lễ phóng sinh của tín ngưỡng dân gian. Lòng dân thì hiền hòa chất phác, nhưng nhà vua lại tham lam, không muốn lấy những con chim của mình nuôi để phóng sinh, nhưng lại phóng sinh những con chim ngói của bá tánh dâng tặng, đó không phải là công đức của lễ phóng sinh.
     Dân Hàm Đan dâng cho vua chim ngói là để tỏ lòng yêu mến nhà vua, nhưng nhà vua Triệu Giản Tử vì lòng tham nên đem chim ngói ấy làm lễ phóng sinh, đó là mầm móng của sự bất phục nơi bá tánh và nơi các môn khách của ông ta. Bởi vì bắt chim ngói của bá tánh để thả ra thì không thể gọi là phóng sinh, đó không thể gọi là ân đức, nhưng là để gợi lên lòng tham của dân, tại sao vậy ? Thưa tại vì Triệu Giản Tử tư duy theo lòng tham của mình nên có quyết định sai lầm, không những hại loài chim ngói mà còn xúc phạm đến sự linh thiêng nơi tín ngưỡng của bá tánh.
Tham lam thì luôn đi kèm với nhũng nhiễu và hối lộ, hối lội thì sinh ra lủng đoạn, lũng đoạn thì làm khổ dân lành, dân lành khổ thì sinh đạo tặc, cướp bóc, cướp bóc sinh ra chém giết, chém giết sinh ra hận thù, hận thù sinh ra hận thù, thế là hận thù chồng chất trong một xã hội gian trá và tham những...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyThu Mar 06, 2014 12:19 pm

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
dịch và viết suy tư
 
 
Tập truyện: những câu chuyện ngụ ngôn (2)
Trần Huệ Tĩnh
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGỤ NGÔN
Qua ngụ ngôn,
biết được khôn ngoan của người xưa,
mở ra tâm linh của trẻ em.
 Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
Dịch và viết suy tư
(tiếp theo)
 
56.   NGƯỜI TỐNG ĐƯỢC VĂN KHẾ
Có một người nước Tống đi dạo chơi trên đường vô tình nhặt được một văn khế bằng gỗ, trên tấm gỗ khắc nhiều số hiệu răng cưa thay thế cho số tiền, tức là ký hiệu mà các thương gia buôn bán thời đó dùng để làm bằng chứng, giống như tờ khế ước trong buôn bán vậy.
Người nước Tống này tỉ mỉ đếm mấy ký hiệu răng cưa trên tấm gỗ văn khế, nghĩ rằng mình nhặt được tấm gỗ văn khế này thì đổi ra được bao nhiêu lượng bạc, ảo tưởng đến tình cảnh mình sống qua những ngày tốt đẹp. Anh ta chịu không  nổi nên đem chuyện này nói với hàng xóm: “Tôi sắp trở thành người giàu có rồi.”
Nhưng anh ta hoàn toàn không biết tấm gỗ văn khế đó là do ai khắc, để có thể đến đó đổi thành tiền ?
(Liệt tử: Thuyết phù)
Suy tư 56:
      Thời nay, người ta dùng thẻ tín dụng để đi mua hàng, đi siêu thị, để rút tiền tự động rất tiện lợi và an toàn, do đó mà có người nhặt được thẻ tín dụng nhưng không biết làm sao để rút tiền, bởi vì không có số mật mã của nó...
     Thẻ “tín dụng” của người Ki-tô hữu là phục vụ, “mật mã” của thẻ tín dụng ấy là bác ái, nhờ thẻ “tín dụng” với”mật mã” ấy mà người Ki-tô hữu có thể “rút” được tình yêu của Thiên Chúa; khi có đức ái thì có thể làm được tất cả mọi việc, như: dễ dàng tiếp xúc với người khác, dễ dàng tạo niềm tin với người; dễ dàng chiếm được tình cảm của người chung quanh; dễ dàng giúp đỡ và phục vụ người khác dù cho hoàn cảnh bách hại khó khăn.
     Có nhiều người cũng nói mình phục vụ, nhưng không mấy ai có thiện cảm với họ, bởi vì họ phục vụ nhưng không có đức ái, bởi vì họ phục vụ vì ăn lương nhà nước, vì nồi cơm của mình chứ không vì yêu thương tha nhân mà phục vụ. Họ chẳng khác chi có thẻ tín dụng phục vụ mà không có mật mã là bác ái, nên không thể mở được tâm hồn của người khác.

     Phục vụ và yêu thương phải đi đôi với nhau như thẻ tín dụng và mật mã vậy, bằng không thì sự phục vụ chỉ có tính cách xã giao, lễ nghi và thương hại mà thôi...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyFri Mar 07, 2014 10:56 am

57.   BẠCH CÔNG THẮNG SUY NGHĨ LÀM LOẠN
Bạch Công Thắng người nước Sở muốn đánh nước Trịnh để báo thù cho phụ thân, nhưng người chấp chánh là Tử Tây không muốn xuất binh. Công Tôn Thắng bèn nảy sinh ý niệm làm loạn, muốn phát động chính biến để nước Sở xuất binh.
Tất cả tâm tư của ông ta đều tập trung vào việc làm loạn, khi đến triều đình nghị sự thì tâm không ở đấy, khi thoái triều thì roi ngựa trên tay lại cầm ngược, roi nhọn hướng lên đâm vào hai má, máu chảy giọt trên đất nhưng ông ta cũng không có cảm giác gì.
Nhà vua nước Trịnh nghe được chuyện như thế thì buồn bực thở  dài nói:“Chuyện máu trên má chảy xuống thì có thể quên được, thế thì tại sao không đem các mưu lược khác mà quên đi chứ ?”
(Liệt tử: Thuyết phù; Hàn Phi tử: Dụ lão)
Suy tư 57:
     Con người ta khi đã có ý đồ ăn cướp thì sẽ quyết tâm ăn cướp khi có cơ hội đến, có ý đồ làm hại người khác thì sẽ làm hại khi cơ hội đến, có ý đồ chơi xấu người khác là sẽ chơi xấu khi có cơ hội. Ý đồ là tên nội công bên trong tâm hồn và cơ hội là tên ngoại công bên ngoài bởi hoàn cảnh, cả hai đều là sản phẩm của ma quỷ tạo nên để làm cho con người trở thành công cụ chống lại tình yêu của Thiên Chúa nơi con người và trong vũ trụ.
     Có những người đang sống tốt lành bổng nhiên trở thành kẻ độc ác, bởi vì những bất công đang đè nặng trên họ và gia đình; có những người thường hay giúp đỡ người khác nhưng đột nhiên trở thành kẻ ích kỷ, bởi vì lòng tốt của họ bị lợi dụng cách trắng trợn; có những người vui vẻ hoạt bát nhưng đột nhiên trở thành kẻ trầm uất cau có, bởi vì họ thấy những bất công do những người vô tài bất tướng gây ra hằng ngày trong xã hội này...

     Người Ki-tô hữu biết dùng Lời Chúa để soi sáng tâm linh và cuộc sống của mình, cho nên họ không để nội tâm bị chi phối bởi hoàn cảnh xấu bên ngoài, nhưng luôn làm theo lời dạy của Chúa, để chính họ trở thành công cụ đem lại hòa bình và hạnh phúc giữa một xã hội luôn có nhiều bất công và hận thù.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyMon Mar 10, 2014 4:39 pm

58.   ÔM CÂY ĐỢI THỎ
Nước Tống có một nông phu, một hôm cũng bình thường như mọi hôm ông ta đi ra đồng chuẩn bị làm ruộng, có một con thỏ nghe tiếng chân đi của ông nông phu nên cất giò phóng nhanh. Trong lúc hoảng loạn và cũng không chú ý con đường phía trước như thế nào, nên phóng mạnh tông vào một gốc  cây bên ruộng nên gãy cổ chết ngay tại chỗ.
Người nông phu tự nhiên được một con thỏ, rất là sung sướng, ông ta nghĩ rằng:“Chỉ cần mỗi ngày ta ra giữ ở nơi gốc cây này, không chừng ngày ngày có thể nhặt được thỏ sao ?”
Quả thật ông ta không màng gì đến làm ruộng nữa, ngày ngày đợi nhặt thỏ, kết quả là không những không có thỏ để nhặt, mà lại còn bị người ta chế giễu nhạo cười.
(Hàn Phi tử: Ngũ đố)
Suy tư 58:
      Ôm cây đợi thỏ cũng ám chỉ đến những người cứ tưởng cơ hội luôn xảy đến mỗi ngày cho mình, cho nên họ luôn đợi chờ cơ hội đến mà không làm gì cả, họ lãng phí thời gian, lãng phí công việc, lãng phí sức lao động, và lãng phí ngay cả...cơ hội làm việc của mình.
Có một vài người Ki-tô hữu cũng ôm cây đợi thỏ, tức là ngày ngày vẫn cứ phạm tội, bỏ bê công việc bổn phận của mình rồi nói: “Thế nào Chúa cũng tha tội vì mình là con cái của Ngài”, họ đợi ân sủng của Chúa trong khi vẫn cứ phạm tội mà không hối cải, thật tội nghiệp cho họ quá chừng.
Tất cả mọi người Ki-tô hữu đều biết, Thiên Chúa không bao giờ ban ơn cho những người lười biếng làm việc lành và lười biếng lao động, nhưng Ngài sẽ ban ơn cho những người cố gắng chu toàn công việc của mình.

“Ôm cây đợi thỏ” là suy nghĩ và hành động của những người Ki-tô hữu học giáo lý nửa vời, và của những người ôm ảo tưởng mà không làm gì cả.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyTue Mar 11, 2014 4:26 pm

59.   TRỜI MƯA TƯỜNG ĐỔ
Nước Tống liên tục mấy ngày liền trời mưa xối xả, nhưng ngày hôm nay trời hừng nắng, có một chủ nhà phát hiện bức tường trong nhà ngập nước bị sập. Bởi vì nhà ông ta rất giàu có, nên con trai của ông ta nói: “Mau kêu thợ đến sữa lại bức tường, bằng không thì nhất định kẻ trộm sẽ đến lấy sạch đồ trong nhà đấy.”
Hàng xóm có một ông già vừa đi tản bộ qua đó, thấy bức tường của ông ta bị sập nên cũng nói như thế.
Quả nhiên, ngay tối hôm đó kẻ trộm mở cửa vào, tất cả của cải trong nhà đều bị cướp rất nhiều, ông chủ ấy cảm thấy con mình rất thông minh, dự liệu như thần, nhưng lại hoài nghi mãnh liệt ông già hàng xóm bên cạnh giở trò ăn trộm !
(Hàn Phi tử: Thuyết nan)
Suy tư 59:
      Bức tường bị sập đương nhiên là phải xây lại bằng không thì sẽ bị trộm đến trộm đồ, nhất là gia đình lại giàu có, đó là chuyện bình thường đứa con nít cũng hiểu, có gì mà khen con mình thông minh dự liệu như thần ! Khen con mình thông minh nhưng lại hoài nghi hàng xóm lấy trộm đồ, chuyện này thì con nít không nghĩ đến, nhưng người vừa có lòng tham vừa có bụng dạ hoài nghi thì luôn nghĩ đến, bởi vì của cải của họ ở đâu thì lòng dạ họ ở đó.
     Có một vài người Ki-tô hữu cũng có lòng hoài nghi như thế, họ hoài nghi lòng dạ con người đã đành, mà còn hoài nghi cả lòng nhân từ yêu thương của Thiên Chúa:
-       Họ hoài nghi Thiên Chúa không hiện hữu, bởi vì cuộc sống của họ sao mà khổ quá vậy: họ quên mất mình là con Thiên Chúa, Đấng tạo dựng đất trời.
-       Họ hoài nghi Thiên Chúa chỉ là sản phẩm do con người làm nên, vì họ cầu xin hoài mà không được như ý: họ đã đánh mất đức tin của mình để theo chủ nghĩa vật chất, mà vật chất thì chỉ là nay còn mai mất, nhưng Thiên Chúa thì tồn tại muôn đời.
-       Họ hoài nghi Giáo Hội Chúa chỉ là một tập đoàn tôn giáo không hơn không kém, bởi vì họ thấy có những người Ki-tô hữu sống bê bối, thấy có những linh mục và tu sĩ sống không xứng đáng với chức vụ: họ quên mất Giáo Hội Chúa vừa là thần thiêng vừa là con người, bởi vì họ không bao giờ cầu nguyện cho Giáo Hội và cho các mục tử của họ.
Hoài nghi là bày tỏ một tâm hồn bất an và đôi khi kiêu ngạo, bởi vì họ đem suy tư của con người để hiểu biết chuyện trên trời mà không có sự tin tưởng vào lời dạy của Chúa Giê-su qua Giáo Hội của Ngài.


Những Ki-tô hữu như thế thì cũng sẽ có ngày sụp đổ trong chua chát muộn màng...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyWed Mar 12, 2014 12:06 pm

60.   HÀ THỊ DÂNG NGỌC
Người nước Sở họ Hà tìm được viên đá thạch ở trong núi, ông ta có cặp mắt biết thưởng thức đá ngọc, chỉ cần mài giũa thêm chút xíu thì đá thạch nhất định biến thành viên ngọc quý giá hảo hạng, cho nên ông ta đem viên đá ngọc ấy dâng cho Sở Lệ vương.
Lệ vương mời thợ giám định ngọc đến, thợ giám định ngọc nói đó chỉ là một viên đá bình thường mà thôi, Lệ vương lập tức kêu người chặt chân trái của Hà Thị để trừng phạt ông ta tội nói dối nhà vua. Hà Thị bi phẫn ôm đá ngọc ra về.
Lệ vương chết rồi thì lập Võ vương kế nghiệp, Hà Thị lại vào dâng đá ngọc, lần này ông ta lại bị chắt mất chân phải.
Võ vương chết thì lập Văn vương kế nghiệp. Hà Thị ôm tảng đá ngọc ấy ngồi dưới núi Sở không ba ngày ba đêm, khóc đến nổi mắt chảy ra máu, Văn vương sai người đi hỏi ông ta: “Người bị chặt chân trong thiên hạ rất nhiều, tại sao ngươi khóc bi thương đến như vậy ?”
Hà Thị đau khổ nói: “Không phải tôi khóc vì cái chân của mình, mà là khóc vì viên ngọc đá rất quý lại bị coi là cục đá, người quân tử thành tín thị bị nói là kẻ lừa dối, đó mới là nguyên nhân khiến tôi phải đau khổ mà khóc đó.”
Văn vương bèn cho người gọt giũa viên đá ngọc, quả nhiên được một viên ngọc bích đẹp đẽ vô song, nên đặt tên là “ngọc Hà Thị”.
(Hàn Phi tử: Hà thị)
 
Suy tư 60:
      Người quân tử thành tâm thiện chí thì thời nào cũng bị hiểu lầm, bị đì cho sói trán, bị đày.v.v...là bởi vì người quân tử chính nhân thì luôn làm theo lương tâm của mình, mà quan quyền bạo lực thì luôn làm trái với lương tâm, nên nhìn người quân tử không “thuận” mắt của mình...
     Người Ki-tô hữu qua mọi thời đại đều bị quan quyền và những kẻ thiển cận bách hại, bỏ tù, xử trảm, tử hình, nhưng Ki-tô thì vẫn cứ là  Ki-tô hữu, họ chính là những chính nhân quân tử của mọi thời đại luôn nói lên sự thật, không phải cho mình mà thôi, nhưng là cho tha nhân, và nhất là vì danh Chúa Giê-su, Đấng đã dám nói sự thật trước mặt quan tổng trấn Phi-la—tô, và do đó mà họ luôn bị những kẻ đứng về sự ác, gian dối và kiêu ngạo lên án bách hại.
     Lệ vương và Võ vương đều không thấy giá trị của viên ngọc đá nên đã chặt chân của Hà Thị, nhưng viên đá ngọc vẫn là viên ngọc quý báu.

Các vua chúa quan quyền thế gian vì không nhìn thấy những đóng góp tích cực của người Ki-tô hữu nên coi họ là kẻ thù, không nhìn thấy Đấng mà họ tôn thờ là Thiên Chúa thật nên đã bách hại họ và giết chết họ, nhưng Thiên Chúa muôn đời vẫn là Thiên Chúa, người Ki-tô hữu thì vẫn mãi mãi là người Ki-tô hữu: họ bị dồn ép tứ bề, nhưng không bị đè bẹp; hoang mang, nhưng không tuyệt vọng; bị ngược đãi, nhưng không bị bỏ rơi; bị quật ngã, nhưng không bị tiêu diệt[1].

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyThu Mar 13, 2014 10:18 am

61.   DŨNG THÌ QUÝ MÀ LÝ THÌ RẼ
Yến tử là thừa tướng nổi tiếng của nước Tề, rất thanh liêm tiết kiệm. Một hôm, Tề Cảnh công đi đến nhà ông ta, nhìn thấy môi trường nơi ở của ông ta không tốt, bèn nói: “Nhà của ông thật quá nhỏ, lại gần bên chợ, môi trường lại quá ồn ào, chi bằng dời nhà qua bên khu vườn trồng cây long não ấy !”
Yến tử chối từ nói: “Nhà tôi nghèo, ở gần bên chợ thì thuận tiện đôi chút.”
Tề công cười, hỏi: “Nhà của ông đã ở gần bên chợ, thế thì ông có thuộc lòng giá cả của các hàng hóa chứ ?”
Yến tử trả lời: “Dũng thì đắc, lý thì rẽ.”
“Dũng” là một loại giày chế cách đặc biệt, chuyên dùng cho người bị tội chặt chân mang; “lý” là giày dành cho người bình thường mang. Hồi ấy hình phạt mà Tề Cảnh công quy định rất là nghiêm khắc, rất nhiều người vì đó mà bị hình phạt chặt chân, tức là bị chặt từ đầu gối trở xuống. Yến tử nói như thế thực ra là khuyên răn Tề Cảnh công, muốn ông ta suy nghĩ lại những hình phạt mà ông ta đã phán định.
Quả nhiên, Cảnh công vừa nghe thì biến sắc mặt, nói: “Có lẽ ta đã quá tàn bạo.”Sau đó thì bỏ bớt năm loại hình phạt nặng.
(Hàn Phi tử: Nan nhị)
Suy tư 61:
      Căng quá thì đứt, dùn quá thì yếu không làm gì được; nghiêm quá thì ai cũng sợ, hiền quá thì người coi thường, cho nên hể là người làm công tác giáo dục thì biết cách trung dung giữa căng và dùn, giữa nghiêm và hiền, để người được giáo dục không sợ cái nghiêm khắc và cũng không có ý coi thường sự hiền hòa. Chúa Giê-su đã làm như thế khi giảng dạy dân chúng, Ngài dạy như Đấng có quyền uy.
     Có nhiều người Ki-tô hữu sợ cha sở như sợ...cọp, thấy ngài đàng kia thì đàng này “lủi” đi chỗ khác; có giáo dân nghe cha sở hỏi chuyện thì run như thằn lằn đứt đuôi. Tại sao vậy ? Thưa là vì có một vài cha sở quá nghiêm khắc: nghiêm khắc khi trong nhà thờ đã đành, mà còn nghiêm khắc khi tiếp xúc với giáo dân, nghĩa là khi không làm lễ thì cũng có thái độ, bộ tịch đạo mạo đến nổi chẳng giáo dân nào đến thưa chuyện. Lại có những giáo dân coi thường “ông cha”, bởi vì “ông cha” quá hòa đồng với giáo dân mà quên mất mình là linh mục: các ngài cũng ngồi chung nhậu nhẹt “quắc cần câu” với đám thanh niên, các ngài cũng ăn nói đao to búa lớn như những con chiên ghẻ...
     Thật hiền hòa khi việc giáo dân làm không lỗi đức công bằng, không nghịch cùng đức tin, không gây gương mù gương xấu thì nên cổ võ khuyến khích, đừng vì nói mình là cha sở mà cấm cản mọi đề nghị của giáo dân. Thật nghiêm khắc khi có giáo dân coi thường Mình Thánh Chúa, làm những điều nghịch cùng đức tin hay nghịch với luân lý Ki-tô giáo.

     Nhưng, tiên vàn cần phải có đức yêu thương và khiêm tốn, bởi vì nếu không có yêu thương và khiêm tốn thì sẽ trở thành người khắc nghiệt như Tề Cảnh công, chỉ biết luật mà không biết hoàn cảnh của bá tánh...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyFri Mar 14, 2014 9:58 am

62. HỎI TRỌNG PHU
      Tề Hoàn công dùng Quản Trọng làm thừa tướng để giúp ông ta thành tựu đại sự trong việc tranh bá thiên hạ, và để bày tỏ sự tôn trọng nên Tề Hoàn công dùng chữ “trọng phụ” để xưng hô với Quản Trọng.
     Một lần nọ, có khách của nước Tấn đến nước Tề để bái hội, quan sứ phụ trách việc lễ tân đến xin chỉ thị của Tề Hoàn công nên dùng nghi lễ nào để tiếp đãi, Hoàn công trả lời: “Hỏi trọng phụ.”
     Quan sứ hỏi ba lần liên tiếp thì cũng được Hoàn công  ba lần trả lời như thế, những người trong cung đều vui vẻ trêu đùa với nhau nói: “Làm vua đúng là thoải mái thật, lời nói thứ nhất là “hỏi trọng phụ”, lời nói thứ hai cũng là “hỏi trọng phụ”, lời nói thứ ba cũng vẫn là “hỏi trọng phụ”.
     Hoàn công trả lời: “Không phải có người nói như thế sao ? Khi nhà vua đi tìm nhân tài thì bỏ ra rất nhiều tinh thần sức lực và tâm trí, chọn lựa kỷ càng, một khi tìm được nhân tài rồi, khi sử dụng thì có thể tiết kiệm được lực lượng. Trong quá trình ta đi tìm kiếm trọng phụ thì bỏ ra rất nhiều công sức, sau khi được trọng phụ thì tại sao không tiết kiệm lực lượng chứ ?”
(Hàn phi tử: Nan nhị)
Suy tư 62:
      Có nhiều thủ trưởng cơ quan vì sợ mất ảnh hưởng hoặc không tin tưởng cấp dưới làm việc, nên ôm đồm nhiều việc, việc gì cũng nhúng tay vào, dù cho đó không phải là chuyên môn của mình, cho nên thường than mệt và cau có bực bội khi tinh thần không thoải mái; lại có người không muốn giao việc cho người có chuyên môn, bởi vì họ cứ sợ cấp dưới tài giỏi hơn mình. Có nhân tài mà không trao việc cho họ làm thì giống như dao nhọn không dùng, có ngày sẽ rỉ sét cùn cụt; có nhân tài mà không tin tưởng vào họ thì nhân tài sẽ bỏ mà đi; có nhân tài mà không kiếm việc cho họ làm, thì sẽ có ngày nhân tài sẽ trở thành mối đe dọa cho công việc của mình.
     Tề Hoàn công đã hao tốn rất nhiều tinh thần và sức lực để tìm cho được Quản Trọng, và giao phó tất cả mọi công việc triều chính cho ông ta, thế mới biết tìm được người tài rồi tin tưởng giao việc cho họ là cả một sự tin tưởng tuyệt đối, đúng là Tề Hoàn công đã nhìn xa thấy rộng.
Mười hai tông đồ là những con người rất yếu đuối, hoài nghi, ít học, nóng tính, bộc trực nhưng vẫn được Chúa Giê-su chọn và thành lập Giáo Hội của Ngài trên các ngài. Tại sao vậy ? Thưa vì Chúa Giê-su đã yêu thương họ, đã nhìn thấy sự yếu đuối của các ngài, và nhất là đã tin tưởng vào các ngài...

Tin tưởng là nền tảng căn bản để hợp tác, xây dựng và phát triển.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptySat Mar 15, 2014 10:40 am

63.   TRIỆU GIẢN TỬ DẪN BINH
Triệu Giản Tử nước Tấn thống lĩnh quân đội đi đánh nước Ngụy, các binh sĩ núp sau những tấm khiên thuẩn rất cứng làm bằng da trâu, dàn trận nơi chỗ mà cung tên và đạn của nước Ngụy bắn không tới, bao vây bên ngoài thành của nước Ngụy.
Triệu Giản Tử ở phía sau đánh trống thúc giục chiến sĩ tiến lên phía trước, nhưng đội ngũ không chút động tĩnh. Triệu Giản Tử nói: “Các chiến sĩ của tôi đã mệt mỏi rồi.”
Chúc Quá bèn nói với Triệu Giản Tử: “Tôi nghe nói chỉ có quan trường mới không biết dụng binh, chiến sĩ không phải là mệt nhọc. Cùng dùng quân nước Tấn mà Hiến công đánh thắng mười hai lần, Huệ công bị quân nước Tần công đánh trong nước, nhưng Văn công lại năm lần đánh bại quân Sở.”
Thế là Triệu Giản Tử triệt bỏ các khiên thuẩn, đứng trong đội ngũ phía trước đánh trống. Các chiến sĩ rất cảm động, ào ạt tiến tới và đánh bại nước Vệ.
(Hàn Phi tự: Nan nhị)
Suy tư 63:
      Vị tướng giỏi không chỉ là võ nghệ hơn người, cũng không hẳn là điều binh bố trận, mà còn là giỏi về tài khơi dậy sự đồng cảm của quân lính giữa chiến trường, tức là biết đồng cam cộng khổ với quân lính.
Cũng là ki-tô hữu như nhau, nhưng người này thì thánh thiện đạo đức, còn người kia thì sống như người ngoại giáo, nguyên nhân là do những người có trách nhiệm giáo dục như thế nào; cũng là trẻ em như nhau, nhưng đứa này thì lễ phép đáng yêu, đứa kia thì cứ vòi vĩnh háo thắng, đó là vì do giáo dục của cha mẹ trong gia đình...
Làm người lớn có trách nhiệm trong gia đình và ngoài xã hội thì cũng như là vị tướng ra trận, không phải là dọa nạt, hứa lèo, chém đầu, để răn đe con cái, hoặc giáo dục công dân, nhưng là phải lấy mình làm gương sáng trước, phải đi đầu, phải đồng cam cộng khổ với bá tánh, thì gia đình và xã hội mới an bình hạnh phúc và phát triển, bằng không thì chỉ gây nên lòng ghen ghét căm thù, phân biệt giai cấp mà thôi.

Chúa Giê-su là mẫu gương sáng cho những vị “tướng” thời xưa cũng như thời nay: Ngài nói và Ngài đã làm như mình nói, Ngài giảng dạy và Ngài đã thực hành những điều mình đã giảng dạy...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptySun Mar 16, 2014 12:25 pm

64.   NGƯỜI NƯỚC TỀ MỜI HÀ BÁ
Có một người nước Tề nói với Tề vương: “Vương thượng, Hà bá nắm quyền quản lý sông ngòi là vị thần rất quan trọng, tại sao ngài không thử gặp ông ta xem sao, tôi có cách để giúp cho ngài hội kiến với hà bá.”
Tề vương trong lòng suy nghĩ được gặp mặt thần là một việc vẻ vang, bèn rất phấn khởi gật đầu. Người nước Tề ấy mở một quảng trường ở bên sông, lấy đất đắp cao thành một tế đàn và mời Tề vương lên đàn để quan sát.
Qua một lúc sau, trong nước nổi lên một con cá, người nước Tề ấy phấn khởi nói:“Hà bá đến rồi.” Tề vương cũng la lên như ông ta.
(Hàn Phi tử: Nội chư thuyết thượng – thất thuật)
 
Suy tư 64:
      Làm người lớn thì biết suy xét trước khi hành động chứ không thể chỉ nghe rồi làm; làm người có trách nhiệm thì không những phải suy xét, nhưng còn phải bàn hỏi với những cố vấn khôn ngoan của mình, trách nhiệm càng lớn thì suy xét và bàn hỏi càng phải kỷ càng sâu xa hơn, bằng không thì hậu quả khó mà lường được...
     Có một vài người học hành chẳng đến đâu, kinh nghiệm cũng chẳng có, nhưng nhờ phe cánh mà được bầu vào chức vụ này chức vụ nọ, nhưng khi làm việc thì chỉ biết nói a dua theo những chỉ đạo của người khác, mà người khác thì ở đâu xa xôi không sát cánh với thực tế, nên vì những người chỉ biết nói a dua (không lập trường) quá nhiều, nên chính nghĩa bị lấn át, thế là gây chia rẻ, thù hận, bất công và cuối cùng thì tan rã...
Tề vương không thấy hà bá khuôn mặt hình dáng ra sao cả, chỉ a dua hét to lên khi người nước Tề chỉ con cá nói là bá đến, kết quả là vừa làm mất uy tín của mình, lại làm trò cười cho thiên hạ, và đau nhất chính là bị lừa một vố.

Những người nói a dua cũng như thế mà thôi, như Tề vương mời hà bá. Hay ho gì mà vênh vang chứ !

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyMon Mar 17, 2014 10:18 am

65.   NGƯỜI LÙN MƠ THẤY ÔNG TÁO
Vệ Linh công có một sủng thần tên là Di Tử Hà, dưới sự nâng đở của quân vương nên ông ta được nắm giữ quyền hành lớn, khiến cho nhiều người bất mãn.
Một hôm, có một người lùn đến yết kiến Vệ Linh công, anh ta nói: “Tôi nằm mơ đã ứng nghiệm rồi.” Vệ Linh công hỏi anh ta nằm mơ thấy gì ? Anh lùn nói: “Tôi nằm mơ thấy ông táo, nhưng hóa ra là yết kiến quân vương.”
Vệ Linh công không vui, nói: “Người ta đều nói yết kiến quân vương thì nằm mơ sẽ thấy mặt trời, sao ngươi lại mơ thấy ông táo ?”
Người lùn trả lời: “Mặt trời chiếu khắp thiên hạ, không thể bị thứ gì che khuất được. Còn ông táo thì chỉ cần một người đứng phía trước đốt lửa, thì cái đầu người đứng sau bị che khuất. Tôi nghĩ, có lẽ có người che khuất quân vương, cho nên tôi mới nằm mơ thấy ông táo mà không mơ thấy mặt trời.”
Vệ Linh công bây giờ mới nhận thức sâu sắc được tai họa do Di Tử Hà tạo ra, thế là tống cổ ông ta đi, và thay đổi tuyển dụng những người hiền đức tài năng khác.
(Hàn Phi tử: Nan tứ)
Suy tư 65:
      Không có gì an toàn cho bằng ở chung quanh mình với những người thân cận, và cũng không có thứ giặc nào nguy hiểm cho bằng ở với người thân cận vây quanh, bởi vì nếu người thân cận là người hiền tài thì vận nước đi lên và bản thân mình cũng được bằng an, nhưng nếu người thân cận vô tài ác đức tham nhũng, thì vận nước đi xuống, và bản thân mình cũng mang nhiều tiếng không tốt, và có khi mất mạng như chơi.
     Người thân cận làm việc bên mình là những ai ?
-       Là anh em bà con ruột thịt ham tiền ham danh nên dễ bán đứng mình.
-       Là những bạn bè thân tín ham tiền ham của, nên dễ lợi dụng tiếng tăm của mình để làm những chuyện phi pháp, nên dễ hại mình.
-       Là những cận thận nịnh nọt tâng bốc, lợi dụng sự tín nhiệm của mình để hạch sách dân lành, nên dễ dàng làm cho mình mất uy tín.
-       Là những ông quan địa phương hống hách kiêu căng, chỉ biết vòi vĩnh dân lành, chứ không biết nghe dân than khổ vì sự hà khắc và nhũng nhiễu của họ, nên dễ dàng làm hại đến uy tín và danh dự của mình...
Nịnh thần, gian thần, bạn bè xấu hoặc bà con anh em hay ganh tị là những người cần phải tránh xa không nên hợp tác, bởi vì không trước thì sau họ cũng sẽ hại mình, mà cái hại trước tiên là không làm cho mình thấy được thực tế phủ phàng của đời sống xã hội, vì bị cái đầu của họ che lấp mất rồi...

Chúa Giê-su đã răn dạy các môn đệ của mình hãy tránh xa men Pha-ri-siêu và men Hê-rô-đê[2], là những người chỉ biết mình mà không biết người, chỉ biết vỏ lề luật mà không biết tâm của lề luật là yêu thương, chỉ biết tìm kẻ hở và khuyết điểm của người khác mà không nhìn thấy khuyết điểm và thói xấu của mình, chỉ biết tố cáo mà không biết im lặng suy tư, chỉ biết xoi mói mà không biết xây dựng...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyTue Mar 18, 2014 10:07 am

66.  BA NGƯỜI THÀNH CON HỔ
Thái tử nước Ngụy phải bị đưa qua nước Triệu làm con tin, Ngụy vương phái Bành Thông tháp tùng đi trước. Trước khi đi, Bành Thông đến yết kiến Ngụy vương, hỏi: “Giả như có một người nói trên phố lớn có một con hổ, đại vương có tin không ?”
Ngụy vương nói: “Không tin.”
-       “Nếu lại có người thứ hai đến nói với ngài trên phố có con hổ, đại vương có tin không ?”
Ngụy vương vẫn nói: “Không tin.”
-       “Nhưng người thứ ba cũng nói trên phố có hổ, đại vương có tin không ?”
Ngụy vương nói: “Như vậy thì ta tin.”
Bành Thông nói: “Trên phố lớn rõ ràng là không có hổ, nhưng chỉ cần ba người nói như thế, thì mọi người đều tin và cho là thật, bây giờ Hàm Đan cách nước Ngụy thì xa hơn phố lớn rất nhiều, mà người phỉ báng tôi thì nhất định là vượt quá con số ba người, xin mời đại vương nên kiểm tra chứng cứ cho rõ ràng.”
Đợi cho Bành Thông từ Hàm Đan trở về, thì quả nhiên như ông ta lo lắng, Ngụy vương cũng không trọng dụng lại ông ta nữa.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng – Thất thuật)
Suy tư 66:
     Trên phố đương nhiên là không có con hổ nào cả, nhưng một người nói có, hai người nói có, ba người nói có thì chắc chắn là mọi người đều tin là trên phố có hổ. Để bôi nhọ một người hoặc bóp méo sự thật, thì người ta chỉ cần phao tin trên phương tiện đại chúng, rỉ tai người này chuyền qua tai người khác, thì cuối cùng người ta cũng phải tin là chuyện có thật...
     Bành Thông hiểu rất rõ điều đó, nhưng cuối cùng cũng bị thất sủng, về vườn làm ruộng, bởi vì kẻ ghét ông ta thì nhiều, mà lại ở kề cận bên Ngụy vương, Bành Thông “thua” là phải.
     Có một vài người Ki-tô hữu cũng bị “thua” khi đức tin của mình bị yếu kém, họ “thua” khi nghe người này nói chỗ này có cái đền linh thiêng đến đó cầu xin thì được; họ “thua” khi vì làm ăn thua lỗ mà nghe lời bạn bè đi chùa chiền cúng bái để được khá giả; họ “thua” khi thấy vật chất quá đầy đủ mà không cần phải đi lễ nhà thờ...

     Tin vào Lời Chúa, dựa vào Lời Chúa để làm cho đời sống của mình phong phú hơn bằng những ơn lành mà Chúa ban cho, dù gia đình hay bản thân đang gặp nhiều thử thách, bởi vì Thiên Chúa không phải là Ngụy vương thích nghe lời dèm pha của người khác mà không trọng dụng Bành Thông, nhưng Ngài chính là Thiên Chúa tình yêu và là Cha của tất cả mọi người chúng ta.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyWed Mar 19, 2014 10:15 am

67.  TRỘM VÀNG HỒ LỆ THỦY
Ở phía nam nước Sở có con sông Lệ Thủytrong hồ nước sản sinh ra cát vàng, chính phủ quốc hữu hóa nó và nghiêm cấm bá tánh tự tiện đến đãi vàng, người vi phạm pháp lệnh thì chỉ cần bắt được là lập tức phân thây trên phố chợ.
Nhưng, sau khi tin “vàng sinh trong nước” được truyền đi thì vẫn có rất nhiều người đến đãi trộm vàng, người đãi trộm vàng bị quan phủ bắt rất nhiều, sau khi xử tử thì đem toàn bộ quăng vào trong sông Lệ Thủy, làm cho nước Lệ Thủy kẹt cứng, nhưng người đãi trộm vẫn không ngừng xuất hiện.
Hình phạt phân thây không cản được người đến đãi trộm vàng, chỉ là bởi vì lưu vực của hồ Lệ Thủy rất rộng lớn, địa hình hai đầu bờ không bằng phẳng, muốn trốn tránh tai mắt của quan binh, thì hoàn toàn không khó khăn gì.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng-Thất thuật)
Suy tư 67:
      Hình phạt phân thây không ngăn cản được người đến đãi trộm vàng, là bởi vì vàng có một sức hút mãnh liệt hơn cả sự chết, là bởi vì vàng sáng chói làm mờ mắt con người không thấy được sự sống thì cao quý rất nhiều so với vàng bạc châu báu ở thế gian này.
     Hình phạt phân thây không ngăn cản được người đến đãi trộm vàng, là bởi vì lòng tham của con người như thùng không đáy không biết lúc nào thì đầy, cho nên bất chấp cả sự chết để giấc mơ giàu sang được thực hiện dù cho có bị phân thây...
     Chúa Giê-su đã tiên báo và nhắc nhở cho chúng ta biết là kho tàng của chúng ta ở đâu, thì lòng dạ chúng ta ở đó[3]. Người Ki-tô hữu hiểu được lời dạy trên đây của Chúa Giê-su, nên luôn cầu xin Chúa ban cho họ được hằng ngày dùng đủ[4], bởi vì khi biết được mình đầy đủ rồi thì họ không cần tham lam thứ gì nữa.
Nhưng ở trên đời có mấy ai biết mình đã đầy đủ rồi ?

Thưa, chỉ có những người yêu mến Lời Chúa và thực hiện Lời Chúa trong cuộc sống của mình, bởi vì đối với họ, có Chúa là có tất cả, là quá đầy đủ rồi.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyThu Mar 20, 2014 11:09 am

68.  THÀNH TẢ THỊ ĐỔI TÙ PHẠM
Nước Vệ có một tù phạm chạy qua nước Ngụy, gặp duyên nên ở Tế Hội đã giúp trị khỏi bệnh cho hoàng hậu của Ngụy Tuyên vương, được Ngụy vương đối đãi tử tế.
Vệ Tự Quân nghe được thì phái người đem năm mươi cân vàng đến chuộc anh ta lại. Đi liên tiếp năm lần mà Ngụy Tuyên vương không đáp ứng, Vệ Tự Quân bèn nói sẽ dùng thành Tả Thị để trao đổi tù phạm, các đại thần trong triều nhao nhao cấm cản.
Tự Quân nói: “Các ông không hiểu, trị nước nếu không chú ý đến những điểm nhỏ thì pháp luật không thể quán triệt, như thế dù cho quốc gia có mười thành Tả Thị chăng nữa, thì cuối cùng cũng sẽ mất đi.”
Ngụy Tuyên vương nghe mấy lời ấy bèn đem tù phạm tống về nước Vệ, cũng không nhận vàng bạc và thành Tả Thị, mục đích là không hy vọng Vệ Tự Quân trị nước giỏi được.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng-Thất thuật)
Suy tư 68:
      Có người khi ở quê hương mình thì thành kẻ tù phạm, nhưng chạy qua nước khác thì được trọng dụng; và lại có người khi ở quê hương mình thì được công hầu khanh tước, nhưng chạy qua nước khác thì trở thành kẻ tù tội, nô lệ. Đó chẳng qua là luật lệ và hoàn cảnh của hai bên không giống nhau mà thôi...
Có người dưới mắt người này thì là kẻ ba trợn, nhưng dưới mắt người khác thì là kẻ thông minh hóm hỉnh, bởi vì ba trợn hay thông minh hóm hỉnh là do cái tâm của người nhìn mà ra: người hiền từ thì nhìn ai cũng thấy dễ thương, người cộc cằn thô lỗ thì nhìn ai cũng thấy ba trợn, người hay hồ nghi thì nhìn ai cũng giống như người ăn cướp, người có đầu óc giai cấp cách mạng thì nhìn ai cũng thấy phản động cần phải đề phòng.v.v...    
Con người ta ai cũng có những ưu điểm và khuyết điểm, hãy nhìn cái ưu điểm của họ để hợp tác, để chia sẻ và thăng tiến, bởi vì nếu cứ nhìn khuyết điểm của người khác thì chúng ta sẽ biến họ thành người xấu đáng bị bỏ tù.
Chúa Giê-su không bao giờ nhìn thấy tội lỗi của chúng ta để tha tội, nhưng Ngài nhìn thấy những điểm tích cực trong những khuyết điểm để tha tội và ban ơn cho chúng ta.

Hãy học hỏi nơi Chúa Giê-su: có tấm lòng bao dung.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyFri Mar 21, 2014 10:37 am

69.  KHỔNG TỬ HẠ LỆNH CỨU HỎA
Ngày hôm ấy, nhà vua nước Lỗ dẫn đầu quần chúng đến Tích Trạch phía bắc đô thành cử hành hoạt động săn bắn. Theo truyền thống, đầu tiên họ phóng lửa đốt cỏ cây, sau đó mọi người tha thiết muốn thi thố tài năng, đợi thú săn bị ngạt lửa chạy ra để thi triển thân thủ.
Nhưng mùa đông gió bắc thổi rất mạnh, thế lửa vừa bùng lên nên không thể dập tắt, tận mắt nhìn thấy lửa muốn thiêu rụi phía nam đô thành. Lỗ Ai công rất sợ hãi nên ra lệnh cho mọi người cứu hỏa, nhưng lòng của mọi người đều để nơi cuộc đi săn thú, không có ai để ý đến thế của lửa, lửa lớn cũng từ từ không tắt.
Khổng tử kiến nghị với Ai công, nói: “Đại vương, người hưởng thụ cuộc săn bắt thú không có xử phạt, người khổ cực cứu hỏa không có thưởng, cho nên lửa vẫn cháy mạnh. Bây giờ tình trạng rất khẩn cấp, dùng thưởng thì không kịp nữa, hơn nữa nếu người cứu hỏa đều muốn thưởng công, tài sản của quốc gia đã dùng hết sạch nên cũng không đủ để thưởng, cho nên bây giờ chỉ cần hình phạt thì có thể được.”
Ai công nghe rồi thì lập tức kêu Khổng tử truyền lệnh: “Người không cứu hỏa thì chiếu theo trách nhiệm và hành vi về tội chiến bại đầu hàng địch nhân, trị theo tội trách nhiệm hành vi tự ý xông vào vườn thượng uyển.”
Mệnh lệnh chưa kịp truyền đến Tích Trạch, thì lửa đã bị dập tắt rồi.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng-Thất thuật)
Suy tư 69:
      Giữa thú vui chơi và sự nguy hiểm thì ai cũng thích thú vui chơi hơn; giữa thiệt hại cho cá nhân và thiệt hại chung cho mọi người, thì ai cũng thích chọn lựa cái thiệt hại chung; giúp người hoạn nạn và giúp mình thì ai cũng chọn giúp mình trước mọi người. Đó chỉ là lẽ thường tình của con người mà thôi, bởi vì ai cũng có cái tôi ích kỷ, ai cũng có cái tham sân si...
     Có một vài người Ki-tô hữu hiểu rõ Lời Chúa, giảng dạy Lời Chúa và thích phê bình người khác không sống Lời Chúa, nhưng chính họ cũng không vượt qua khỏi cái tham sân si của chính mình, để bước vào ánh sáng tự do mầu nhiệm của Lời Chúa mà họ hiểu rất rõ. Họ cũng vì bản thân mà quên mất người bên cạnh, họ cũng vì bản thân mà không ra tay giúp đỡ người khác, họ vì bản thân mà –có khi- vu oan giá họa cho người khác, nên cuộc sống của họ chưa tỏa sáng được tinh thần Phúc Âm...
Khổng tử, trong tình thế cấp bách mà vẫn luận được nhân tình thế thái giữa thưởng và phạt, giữa cá nhân và xã hội, giữa có và không nên mới dập tắt được hỏa hoạn cho cả thành, đó chính là cái trí của thánh hiền.

Người Ki-tô hữu bất cứ trong hoàn cảnh nào xảy đến cho mình, thì họ vẫn luôn nghĩ đến cái cùng cực của tha nhân, để an ủi và cảm thông với họ. Đó chính là không những cứu linh hồn mình khỏi lửa hỏa ngục, mà còn giúp đỡ tha nhân tìm ra Chúa Giê-su đang hiện diện trong cuộc đời của họ.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptySat Mar 22, 2014 12:45 pm

70.  NGÔ KHỞI CÔNG ĐÁNH TẦN ĐÌNH
Ngôi Khởi là quan của nước Ngụy đóng giữ ở Tây Hồ, ở biên giới Tây Hồ có một cái hậu đình nho nhỏ của nước Tần, quân đội nước Tần đóng quân ở đó và thường chạy qua quấy nhiễu dân nước Ngụy.
Ngô Khởi rất muốn phá hủy cái hậu đình này, nhưng cái chuyện nhỏ ấy không đáng để điều động quân đội quốc gia, do đó khiến cho ông ta thêm nhức óc.
Một hôm, Ngô Khởi đem một cái càng xe để sát bên ngoài tường cửa bắc, phát mệnh lệnh: “Người đem cái càng xe này dời qua cửa nam, thì có thể được thưởng ruộng nhà.” Khởi đầu không một ai tin rằng dưới trời đất này lại có chuyện dễ làm như thế, sau đó có một người dè dặt đi làm thử, quả nhiên được thưởng.
Ngô Khởi lại dùng một bao đậu đỏ bỏ ngoài cửa đông, cũng phát lệnh như thế, lần này mọi người tranh nhau tiến lên đi làm. Ngô Khởi nhìn thời cơ đã chín mùi thì lại phát mệnh lệnh, nói: “Ngày mai phải công kích cái hậu đình của nước Tần, người tiến công hậu đình trước nhất, thì sẽ được phong làm quan đại phu, đem ruộng vườn tốt nhất thưởng cho họ.”
Qua ngày hôm sau, hiệu lệnh tiến công vang lên, mọi người tranh nhau tiến lên, không bao lâu thì cái hậu đình của nước Tần bị triệt hạ.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng- Thất thuật)
Suy tư 70:
     Ngô Khởi là tướng giỏi của nước Ngụy, có đủ khôn ngoan và trí tuệ để “nhổ” cái hậu đình của nước Tần mà không cần phải dùng đến đại binh.
     Khi ma quỷ cám dỗ con người ta thì nó cũng thường dùng mưu chước như Ngô Khởi: trước hết nó nhử lòng tham của con người về tiền bạc, chức quyền và sắc dục với nhiều lý do như Chúa dựng nên cho con người hưởng dùng, Chúa không muốn tôi phải sống trong cảnh nghèo hèn, nào là Chúa dựng nên con gái là để giúp đở cho đàn ông con trai, nào là mê sắc đẹp không có gì là tội.v.v...và thế là con người ăn phải cặn bã cám dỗ của ma quỷ, khi con người ăn ngấm từ từ thì không còn sợ tội nữa và cũng chẳng còn có ý niệm về thưởng phạt đời sau nữa...
     Người Ki-tô hữu thì phải luôn sáng suốt hơn những người khác, bởi vì họ được Lời Chúa nhắc nhở cảnh cáo; người Ki-tô hữu cần phải khôn ngoan và nhạy bén hơn các người khác, bởi vì họ được Chúa Thánh Thần dạy dỗ; người Ki-tô hữu phải can đảm và anh dũng hơn những người khác, bởi vì họ có các bí tích và chuỗi Mân Côi để làm vũ khí chống trả với chước cám dỗ của ma quỷ.

     Chỉ có tỉnh thức và cầu nguyện mới khỏi sa chước cám dỗ mà thôi, bởi vì khi tỉnh thức thì có sự sáng suốt và khi cầu nguyện thì có ân sủng của Thiên Chúa.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyWed Mar 26, 2014 10:42 am

71.  BI THƯƠNG ĐƯỢC LÀM QUAN
Sùng Môn của nước Tống có một người dân, khi cha mẹ chết, anh ta trong thời kỳ để tang vì bi thương đau khổ quá độ mà thân thể tiều tụy không tả được, biến thành người rất suy nhược.
Vua nước Tống cho rằng anh ta rất hiếu thảo nên đề bạt anh ta làm quan.
Qua năm thứ hai, trong nước Tống người để tang cha mẹ vì bi thương quá độ mà chết thì có hơn mười người, từ trước đến nay chưa hề xảy ra chuyện như thế, e rằng mọi người đều hy vọng có thể nhờ chuyện để tang mà kiếm được một chức quan để giống như người kia ở Sùng Môn vậy.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng-Thất thuật)
Suy tư 71:
     Người ở Sùng Môn nước Tống khóc lóc đến hại thân là thật lòng thảo kính cha mẹ, chứ không phải vì để được làm quan mà khóc lóc tiều tụy; trái lại có những người vì để được làm quan mà khóc lóc đến nổi chức quan không có mà lại còn mất mạng sống.
     Có người khóc trong lòng và có người khóc nơi mắt, nhưng dù khóc trong lòng hay khóc nơi mắt thì cũng đều do một tấm lòng hiếu thảo cha mẹ mà ra, bởi vì có những đứa con rất thương yêu thảo kính cha mẹ nhưng khóc rất ít; lại có những đứa con khi cha mẹ còn sống thì không quan tâm chăm sóc, đến khi cha mẹ qua đời thì khóc lóc bù lu bù loa...
     Khóc thương cha mẹ là chuyện thường tình của con người, nhưng lợi dụng đám tang của cha mẹ để kinh doanh làm lợi cho mình, thì quả thật là con bất hiếu, dù cho họ có khóc lóc tiều tụy đến chết...

     Ai hiểu được thì hiểu !

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyThu Mar 27, 2014 11:09 am

72.  CẢ HAI ĐỀU HỐI HẬN
Ba nước Tề, Hàn, Ngụy cùng liên quân đánh Hàm Cốc quan của nước Tần. Trông chừng quốc gia đối mặt giữa sự tồn vong nên Tần vương nói với các khanh tướng: “Thế công của ba nước mãnh liệt, ta muốn cắt nhượng Hà Đông cho họ để đổi lấy hòa bình, các người cảm thấy như thế nào ?”
Bởi vì đây là quyết định rất quan trọng cho nên mọi người đều không dám bày tỏ ý kiến, thật ra Tần vương tự mình cũng rất do dự, cho nên mới hỏi biện pháp của mọi người.
Công tử Phiếm đáp: “Nếu vương cắt nhượng đất Hà Đông để giảng hòa, sau này nhất định sẽ hối hận mà nói: “Quân đội của ba nước đáng lẽ là muốn triệt thoái, vậy mà ta còn dâng đất cho họ.” Nếu không giảng hòa thì ba nước sau khi công đánh Hàm Cốc quan, sẽ nhất định chiếm cứ rất nhiều đất đai, lúc ấy vương cũng nhất định hối hận nói: “Vì không cắt nhượng Hà Đông, bây giờ mới biết là tổn hại quá lớn.” Giảng hòa sẽ hối hận, không giảng hòa cũng sẽ hối hận.”
Tần vương nghe xong, ngẫm nghĩ chút xíu, nói: “Đã phải hối hận thì ta cam lòng mất Hà Đông mà hối hận, quyết không đợi quốc gia bị diệt vong mới hối hận. Ta quyết định cắt nhượng Hà Đông để giảng hòa.”
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng-Thất thuật)
 
Suy tư 72:
      Một quyết định đúng lúc là quyết định sáng suốt, nó có thể làm cho cục diện thay đổi, có khi chuyển bại thành thắng, chuyển thế thủ thành thế tiến công, và nhất là sẽ làm cho mọi người an tâm và người dưới quyền tin tưởng mình hơn.
     Con người ta thường đứng giữa ngã ba đường trước khi quyết định làm một việc gì đó: nên yêu thương hay nên oán ghét, khi mà đối phương cứ kiếm cách “chơi” mình, hạ bệ mình ? Ăn cướp của người ta có nên trả lại không, bởi vì của ăn cướp quá “ngon lành”, trả thì uổng không trả thì tiếc công ăn cướp ? Trả thù hay tha thứ khi người ta làm thiệt hại thanh danh và vật chất của mình quá nhiều ?...Đó ngã ba đường của lương tri mà bất cứ con người nào cũng có, dù cho họ tán tận bán đứng lương tâm của mình.
     Đứng trước ngã ba đường thì người không có đức tin thường làm theo bản tính tham lam hưởng lợi của mình; người tán tận mất cả lương tri thì làm theo cái bụng và cái tham của mình; người có lương tâm thì áy náy lo âu và tìm cách làm đúng theo lương tâm chỉ bảo, và Tần vương đã làm như thế.

     Đứng trước ngã ba đường thì người Ki-tô hữu không làm càn, nhưng việc trước tiên của họ là cầu nguyện để xin ơn trợ giúp, tiếp đến là bàn hỏi với người khôn ngoan để tìm ra thánh ý Chúa và chọn lựa, sau cùng là vui vẻ thực hành những gì mà mình đã chọn sau khi đã cầu nguyện và bàn hỏi với những người khôn ngoan, dù cho việc đó có khó khăn và có khi gây đau khổ cho mình họ sẽ cũng không hối hận.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyFri Mar 28, 2014 1:41 pm

73.  BÀNG KÍNH TRIỆU CÔNG ĐẠI PHU
Thời xưa, tiểu quan chuyên coi sóc chợ búa thì gọi là thị giả, mà quan phụ trách cấp trên của thị giả gọi là công đại phu. Khi Bàng Kinh làm huyện lịnh, một hôm sai phái công đại phu dẫn đầu thị giả đến chợ để thi hành công vụ.
Họ, một đoàn vừa rời khỏi nha huyện không bao lâu thì tùy tùng của Bàng Kinh vội vàng chạy đến mời công đại phu trở về, nói rằng huyện lịnh có lời muốn nói. Công đại phu lại trở về để gặp Bàng Kính, nhưng tuyệt đối không nghe ông ta nói gì cả, chỉ đứng một bên rồi lại được phái lên đường.
Các thị giả đứng đợi trên đường cho rằng huyện lịnh nói với công đại phu những gì, nên rất đề phòng ông ta, khi thi hành công vụ cũng không dám đục nước béo cò, tham ô mưu lợi riêng.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng-Thất thuật)
Suy tư 73:
      Tham nhũng và hối lộ thì thời nào cũng có, làm quan nhỏ thì hối lộ tham nhũng nhỏ, làm quan càng lớn thì tham nhũng hối lộ càng lớn hơn, thế mới biết câu nói “càng cao danh vọng, càng nhiều gian nan” thật là đúng, gian nan ở đây chính là phải chịu phán xét cách nặng nề trước mặt Thiên Chúa, về mọi hành vi của mình đã làm trong chức vụ được giáo phó...
     Sách nhiễu đời sống tâm linh của người Ki-tô hữu nhiều nhất là ma quỷ và các đệ tử của chúng nó: nó đem tiền bạc đến cám dỗ người Ki-tô hữu bỏ bê không tham dự các ngày lễ chủ nhật và lễ trọng; đem gái đẹp đến để lối kéo người Ki-tô hữu hưởng thú vui nhục dục mà không màng đến các điều răn của Thiên Chúa và những hậu quả của nó; đem danh vọng đến để chia rẽ những người Ki-tô hữu với nhau. Cho nên, Chúa Giê-su đã khôn ngoan trù liệu trước cho các môn đệ của Ngài, Ngài đã lập ra các bí tích để các tín hữu dùng chống lại các cám dỗ của ma quỷ, Ngài đã nhờ mẹ của Ngài là Đức Mẹ Maria –Đấng đồng công cứu chuộc- nhiều lần hiện ra nhắc nhở các tín hữu hảy luôn quan tâm đến phần rỗi đời đời bằng cách thay đổi cuộc sống, lần hạt mân côi và cầu nguyện luôn.

     Rồi sẽ có một ngày, Thiên Chúa sẽ kêu chúng ta ra trình diện trước mặt Ngài, không phải để hứa ban ơn hay trợ giúp gì nữa, nhưng là để phán xét. Ngài sẽ phán xét gì ? Thưa, Thiên Chúa sẽ phán xét chúng ta có làm tròn trách nhiệm và bổn phận đã được giao phó cho mình hay không...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptySat Mar 29, 2014 2:32 pm

74.  TỬ CHI ĐẢO NGÔN
Tử Chi là thừa tướng nước Yên, quyền lớn trong tay, có rất nhiều người, vì muốn được lợi nên tự nhiên sẽ nghĩ dùng mọi thủ đoạn xấu xa để kết thân với ông ta. Do đó, đối với Tử Chi mà nói, thì người bên cạnh ai nói gì có thể tin thì tin, ai nói điều gì không thể tin thì không tin, là rất quan trọng.
Có một lần, khi ông ta và các quan lại đang nói chuyện với nhau, đột nhiên giả bộ nói: “Ái dà, cái gì mới đi qua vậy hử ? Là con ngựa bạch chăng ?”
Mọi người đều nói không nhìn thấy, nhưng lại có một người đứng dậy đuổi theo, một lúc sau trở lại báo cáo: “Đúng là một con ngựa bạch.”
Tử Chi cũng biết người bên cạnh ai là người không thành thực.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết thượng-Thất thuật)
 
Suy tư 74:
      Càng làm lớn thì càng có nhiều người bên cạnh, người bên cạnh có thể là người nịnh hót, có thể là người đến nhờ cậy, có thể là người của kẻ thù cài vào, cũng có thể là người quân tử hoặc cũng có thể là kẻ tiểu nhân, có thể là người thành thực và cũng có thể là người dối trá...
-       Có một vài quan lớn cảm thấy thỏa mãn vì có nhiều người đến bên mình, tâng bốc nịnh bợ mình, đó là những ông quan tham nhũng, hối lộ và kiêu căng.
-       Có những ông quan lớn cảm thấy buồn và bực mình khi thấy chung quanh mình toàn là những người chỉ biết nghe biết dạ mà không biết sáng tạo, phản bác và năng động, đó là những ông quan có tinh thần cấp tiến muốn đổi mới.
-       Có những ông quan lớn hay thở dài vì thấy những bất công và bất hợp lý của cấp trên, vì thấy cấp dưới chỉ biết lo cho bản thân mà không làm tròn trách nhiệm chung, đó là những ông quan an phận có chút lương tâm để làm tròn bổn phận của mình.
-       Có những ông quan lớn bị “đì” vì dám cãi lời cấp trên, vì dám nói dám làm, vì liêm chính vô tư khi làm việc quan.
Làm quan lớn mà chí công vô tư thì cũng khó thật, bởi vì quyền lực và vật chất thì làm cho họ ngã ngựa, nhưng những người xum xoe quanh họ thì làm cho họ chết mất lương tâm của mình, mà cái chết của lương tâm chính là mắt bị mờ nhìn không thấy cái khổ của bá tánh, vì bị những người chung quanh che khuất; tâm hồn lương thiện bị ô nhiễm vì những lời nói nịnh bợ của những người xum xoe chung quanh; miệng bị bịt kín bởi những tờ giấy bạc xanh đỏ của những người xum xoe chung quanh...

Chỉ có những ai nghe lời dạy của Chúa Giê-su mới trở thành một người lãnh đạo khiêm tốn, một ông quan chí công vô tư, lời của Chúa Giê-su như sau: “Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em.”[5]

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptySun Mar 30, 2014 4:09 pm

75.  MÔN NHÂN ĐỔ NƯỚC
Nước Tề có một trung đại phu tên là Di Xạ, ông ta thù tiếp Tề vương uống rượu một đêm một ngày, khi về rời khỏi thì say lúy túy, nên dựa nơi cửa trong cung để tỉnh táo chút xíu.
Người giữ cửa cầu xin với ông ta, nói: “Đại nhân có thể thưởng cho tôi chút rượu uống được chứ ?”
Di Xạ lớn tiếng chửi: “Mày là người dưới thấp lại dám xin quan lớn rượu uống à, cút nhanh!”
Đợi cho Di Xạ đi khỏi, người giữ cửa lấy một ít nước đổ ra bên ngoài cổng hoàng cung, mới nhìn thì giống như tiểu tiện vậy. Ngày thứ hai thì Tề vương nhìn thấy, lớn tiếng trách: “Ai tiểu tiện ở đây vậy ?”
Người giữ cửa vội vàng chạy lên trước bẩm, nói: “Tôi không biết, nhưng hôm qua trời tối, trung đại phu Di Xạ đứng ở chỗ này.” Tề vương bèn xử tử Di Xạ.
(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết hạ- Lục vi)
Suy tư 75:
      Chỉ một lời nói của người ngà ngà say, và vì không có một ly rượu mà tên giữ cổng thù hận vu oan cho Di Xạ mất mạng. Qua câu chuyện trên chúng ta có thể rút ra được hai điều này:
1.   Làm quan lớn thì phải rộng lượng với cấp dưới và ăn nói cho nghiêm chỉnh, bằng không thì chính thái độ và lời nói của mình sẽ hại mình.
2.   Không phải ai lòng dạ cũng như mình, làm ơn cho họ là cách đề phòng kẻ tiểu nhân tốt nhất, bởi vì lòng dạ của kẻ tiểu nhân thì không biết đến cái chung mà chỉ biết đến cái riêng cho mình, không nghĩ chuyện dài vạn dặm mà chỉ nghĩ chuyện ngắn trước mắt, không thấy xa mà chỉ thấy gần, cho nên đúng là đáng sợ vô cùng.
Chúa Giê-su đã dạy chúng ta cách đối xử với người xấu, người ác và kẻ tiểu nhân như thế này: “Anh em đã nghe Luật dạy rằng: mắt đền mắt, răng đền răng. Còn Thầy, Thầy bảo anh em: đừng chống cự người ác, trái lại, nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa. Nếu ai muốn kiện anh để lấy cái áo trong của anh, thì hãy để cho nó lấy cả áo ngoài. Nếu có người bắt anh đi một dặm, thì hãy đi với người ấy hai dặm. Ai xin thì hãy cho; ai muốn vay mượn, thì đừng ngoảnh mặt đi.”[6]

     Người Ki-tô hữu thì không phân biệt kẻ tiểu nhân hay người quân tử, bởi vì ai cũng là anh em chị em của mình trong Chúa Giê-su Ki-tô, nhưng họ đề phòng và chống lại những tội ác do kẻ dữ mang lại.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 EmptyMon Mar 31, 2014 11:10 pm

76.  THIỆN PHU DÂNG THỊT NƯỚNG
Tấn Văn công chuẩn bị dùng cơm, Thiện Phu là người phụ trách chăm sóc thức ăn dâng lên thịt đã nướng chín, Văn công phát hiện trong thịt có sợi tóc, lập tức cho đòi Thiện Phụ đến nghiêm khắc trách anh ta, nói: “Trong thịt nướng của mày có sợi tóc, có phải muốn ta mắc cổ mà chết không ?”
Thiện Phu sợ hãi giật thót mình, lập tức quỳ xuống cúi đầu nói với Văn công: “Tôi có ba tội đáng chết: một là dao của tôi rất sắc bén, khi thái thịt, thịt đứt mà tóc không đứt; hai là khi xâu từng miếng thịt lại không nhìn thấy sợi tóc, nên dễ đem nó khều mất tiêu; ba là đem thịt nướng xong rồi nhưng sợi tóc thì không đốt cháy được. Cứ như thế mà nhìn, thì người hầu hạ dâng cơm cho ngài rất ghét tôi !”
Văn công bèn cho kêu người dâng cơm đến, chất vấn chút xíu thì quả nhiên là hắn ta làm, bèn đem nó ra xử tử.

(Hàn Phi tử: Nội trữ thuyết hạ - Lục vi)

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Sponsored content





Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 3 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Những câu chuyện ngụ ngôn
Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 5 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next
 Similar topics
-
» TÊ ĐẦU NGÓN TAY G Y RA NHỮNG BIẾN CHỨNG GÌ?
» Những mẩu chuyện cực ngắn cực hay
» Bí ẩn những đứa trẻ nhớ chuyện kiếp trước
» Những câu chuyện về lòng khoan dung
» Những chuyến xe Thiện Nguyện 2-2-2016 đến Trường Tiểu Học Đèo Gia.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang :: Thảo Luận-
Chuyển đến