Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Chào bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang!
Diễn Đàn là nơi giao lưu kết bạn, sưu tầm, lưu trữ, học hỏi và chia sẻ kiến thức.
Để cùng nhau tiến bộ trên con đường hướng thiện.
Chúc bạn sức khỏe và có nhiều thành công mới trong cuộc sống!

Om mani pad me hum
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Chào bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang!
Diễn Đàn là nơi giao lưu kết bạn, sưu tầm, lưu trữ, học hỏi và chia sẻ kiến thức.
Để cùng nhau tiến bộ trên con đường hướng thiện.
Chúc bạn sức khỏe và có nhiều thành công mới trong cuộc sống!

Om mani pad me hum
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang

Mỗi người đều nhận được hai thứ giáo dục: một thứ do người khác truyền cho; một thứ, quan trọng hơn nhiều, do mình tự tạo lấy.
 
Trang ChínhTrang Chính  Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Icon_portal  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Chào mừng các bạn đã ghé thăm Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang! Chúc các bạn sức khỏe và thành đạt! Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang.

 

 Những câu chuyện ngụ ngôn

Go down 
3 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next
Tác giảThông điệp
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptySat Feb 01, 2014 11:29 pm

27.CÁI KHÉO CỦA NGÔ VÀ HẦU
Ngô vương ngồi thuyền du lãm ở sông Trường Giang, đi đến núi mỹ hầu, bầy khỉ nhìn thấy người thì vội vàng chạy núp trong rừng sâu, chỉ có một con khỉ không chạy núp, nó nhảy lui nhảy tới trên cành cây ra vẻ vui mừng, khoe khoang sự nhanh nhạy của mình.
Ngô vương dùng cung bắn nó, nhưng bị nó mau lẹ bắt được mũi tên, Ngô vương tức giận gọi thêm mấy thuộc hạ nữa cùng nhau bắn tên giết chết con khỉ này. Ông ta quay đầu nói với Nhan Bất Nghi đứng bên cạnh:Con khỉ này ỷ vào thân pháp nhanh nhẹn của mình, trước mặt ta mà kiêu ngạo tự đại như thế, mới biết mất mạng là bởi đó, ngươi phải lấy đó mà đề phòng.”
Trong lòng Nhan Bất Nghi rất kinh hãi, sau khi về nhà thì bắt đầu đi bái sư lại, sửa chữa thái độ ngạo mạn kiêu căng của anh ta.
(Trang tử: Từ vô quỷ)
Suy tư 27:
     Cái khéo của con khỉ (hầu) là nhảy nhót nhanh nhẹn nên không sợ cung tên bắn, cái khéo của Ngô vương không phải là tài xạ tiễn, nhưng là biết dùng hoàn cảnh để dạy người có tính ngạo mạn, làm cho Nhan Bất Nghi rùng mình sợ hãi.
     Người kiêu ngạo mà ngạo mạn trước người có tính tự ái, thì trước sau gì cũng bị hạ gục, bởi vì người có tính tự ái thì không thích những kẻ ngạo mạn đùa cợt mình. Con khỉ chết là đáng lắm, vì quá ỷ lại vào sự nhanh nhẹn của mình mà đùa cợt với Ngô vương.
     Lòng tự ái là động cơ thúc đẩy chúng ta vươn lên đạt đến lý tưởng chứ không phải để trả thù nhỏ nhen; tài năng là để chúng ta xây dựng một xã hội tốt đẹp chứ không phải để ngạo mạn với tha nhân. Thành đạt và thất bại là ở chỗ hiểu được cái lý của nó.
     Cho nên, thái độ ngạo mạn và tự ái “dỏm” không những ngăn trở mình tiến bộ, mà càng dễ dàng trở thành nguồn gốc mọi tai họa.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyMon Feb 03, 2014 4:21 pm

28.XÚC MAN TRANH CHẤP
Quốc quân Huệ Vương của nước Ngụy đang suy nghĩ có nên phát động chiến tranh hay không.
Đới Tấn Nhân đi gặp ông ta, nói:“Có một quốc gia tên là Xúc Thị, vị trí nằm ở bên râu trái của con ốc sên; có một quốc gia tên là Man Thị, vị trí năm ở bên râu phải của con ốc sên, hai nước vì tranh đất nên thường hay đánh nhau, dẫn đến tử thương cả vạn, truy đuổi đội quân bại trận phải đến mười lăm ngày mới ban sư hồi triều.”
Ngụy Huệ vương nghe xong thì nổi giận, chửi ông ta ăn nói xằng bậy, Đới Tấn Nhân nói:“Trời đất bốn phương không có cùng tận, mở rộng tấm lòng rong chơi trong hoàn cảnh vô tận thì rất tốt, ngài lại hà tất giống như hai nước Xúc Man kia phát động chiến tranh sao ?”
(Trang tử: Trắc dương)
Suy tư 28:
     Hòa bình hai tiếng tuy đơn sơ dể nói và là mong muốn ngàn đời của nhân loại; chiến tranh là phá hoại, là không những giết chết thân xác, hủy hoại vật chất, mà còn để lại vết thương lòng cho con người, người phát động chiến tranh là đệ tử của ma quỷ, bởi vì ma quỷ là nguyên nhân và là cha đẻ của hận thù.
     Chúa Giê-su đã dạy chúng ta:“Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.”[5] Mà người xây dựng hòa bình, trước hết, phải có tâm hồn hòa bình, nghĩa là biết tha thứ và cảm thông và bao dung.
     Thánh Phan-xi-cô Assisi đã “ngộ” ra lời Chúa Giê-su dạy, nên ngài cầu nguyện với tâm hồn hòa bình như sau:
“Lạy Chúa từ nhân!
Xin cho con biết mến yêu
và phụng sự Chúa trong mọi người.
Lạy Chúa xin hãy dùng con
như khí cụ bình an của Chúa,
để con đem yêu thưong vào nơi oán thù,
đem thứ tha vào nơi lăng nhục,
đem an hòa vào nơi tranh chấp,
đem chân lý vào chốn lỗi lầm.
Ðể con đem tin kính vào nơi nghi nan,
chiếu trông cậy vào nơi thất vọng,
để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm,
đem niềm vui đến chốn u sầu.
Lạy Chúa xin hãy dạy con:
tìm an ủi người hơn được người ủi an,
tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết,
tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.
Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh,
chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân,
vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ,
chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời.
Ôi Thần Linh thánh ái xin mở rộng lòng con,
xin thương ban xuống
những ai lòng đầy thiện chí ơn an bình.”

Ki-tô hữu là người luôn mang lại bình an và hòa bình cho tha nhân, bởi vì họ là những môn đệ của Chúa Giê-su Ki-tô.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyTue Feb 04, 2014 5:07 pm

29.NHẬM CÔNG TỬ CÂU CÁ
Nhậm công từ đem sợi dây thừng lớn buộc nơi cần câu thật  lớn, dùng năm mươi con trâu để làm mồi, đi lên núi Hội Kê, và dùng hết sức vung cần câu, lưỡi câu bay đến biển Đông, nhẫn nại ngổi đợi cá đến ăn mồi.
Ngày này qua ngày nọ, đợi cả năm mà không thấy cần câu cá động đậy gì cả. Đột nhiên, có một con cá lớn đến ăn mồi, cần câu bị kéo xuống nước, cá lớn vùng vẫy, nước cuồn cuộn, sóng bạc trên biển dâng cao như ngọn núi, khí thế to lớn, truyền xa vạn lý.
Nhậm công tử câu được con cá lớn này thì mổ bụng nó làm cá khô, người từ Triết Giang cho đến phía đông, từ Thương Ngô cho đến phía bắc đến ăn thịt cá này đến no cành hông. Về sau, thấy rất nhiều người cầm cần câu đứng gần bên khe nước nhỏ, đợi cá nhỏ đến để câu.
(Trang tử: Ngoại vật)
Suy tư 29:
     Dùng năm mươi con trâu để làm mồi câu cá chỉ là chuyện thần thoại, kiên trì ngồi câu cá từ ngày này qua ngày nọ liên tiếp cả năm thì cũng là chuyện bịa đặt kể cho vui, nhưng người biết dùng ngoại vật để suy tư thì rút ra được bài học như thế này:
     Con cá lớn là linh hồn của con người; Nhậm công tử dùng năm mươi con trâu để câu cá là ma quỷ dùng tiền tài danh vọng và xác thịt để câu linh hồn; kiên trì ngồi câu cá từ ngày này qua ngày nọ là ma quỷ nhất quyết không bỏ con mồi, nó chuyên môn rình rập tìm mọi cơ hội để cám dỗ bắt linh hồn người ta mới thôi...
     Nhưng ma quỷ thì lợi hại hơn Nhậm công tử nhiều, vì nó biết linh hồn nào thì nên dùng con mồi nào để câu:

-Người dâng mình làm tôi Chúa thi nó dùng cả ba loại cám dỗ: tiền tài, danh vọng và xác thịt.

-Người có tiền có của thì nó dùng xác thịt và danh vọng để cám dỗ.

-Người có chức quyền thì nó dùng xác thịt và tiền bạc để cám dỗ.

-Người có chút nhan sắc thì nó dùng tiền bạc và xác thịt để cám dỗ.
Vì ma quỷ biết kiên trì cám dỗ và nhắm đúng đối tượng, nên thế gian vẫn chưa có hòa bình, xã hội chưa có an vui, gia đình chưa không yêu thương hòa thuận, và bản thân của con người thì luôn xao xuyến trước tiền tài, danh vọng và xác thịt.

     Chỉ có cầu nguyện, hy sinh, hãm mình và siêng năng chịu các bí tích thì mới có thể chiến thắng được cám dỗ của ma quỷ mà thôi.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyWed Feb 05, 2014 12:53 pm

30.THẦN RÙA TÍNH SAI
Vào một đêm tối, Tống Nguyên quân nằm mộng thấy có một người đầu tóc rũ rượi đứng bên cửa phòng ngủ, và nói với ông:“Nguyên quân ạ, ta đến từ nơi biển sâu, Thanh Giang phái ta làm sứ giả đi gặp Hà Bá, vì không cẩn thận nên lúc đi đường ta bị ngư phủ tên Dư Thư bắt.”
Nguyên quân kinh hoàng tỉnh dậy, kêu thầy bói đến hỏi, thầy bói bốc quẻ xong thì biết người trong mộng ấy là thần quy (rùa thần), Nguyên quân hỏi:“Trong nước có ngư phủ nào tên Dư Thư không ? Kêu nó đến gặp ta.”
Ngày hôm sau, Dư Thư đến trong cung, Nguyên quân hỏi ông ta:“Gần đây nhà người bắt được gì ?”
Dư Thư trả lời::Tôi lưới được một con rùa trắng, dài khoảng năm thước[6].”
Nguyên quân nghe xong thì bắt ông ta mau mau dâng con rùa lên. Sau khi con rùa được dâng lên thì Nguyên quân phân vân không quyết, không biết nên nuôi hay giết nó, cho nên mới kêu thầy bói đến hỏi, cuối cùng ông ta quyết định giết con rùa. Quả nhiên, dùng cái mu rùa để coi bói, thì không có lần nào mà không linh nghiệm, khiến cho Nguyên quân rất thỏa mãn.
Khổng tử biết được chuyện này, cảm thán nói:“Thần quy có thể báo mộng cho Tống Nguyên quân, nhưng không thể trốn khỏi lưới của Dư Thư; có thể bói lần nào cũng linh nghiệm, nhưng không thể tránh khỏi bị nạn moi ruột mổ bụng.”
(Trang tử: Ngoại vật)
 
Suy tư 30:
     Khổng tử luận rất chí lý về việc con rùa thần có thể báo mộng, có thể coi bói rất hay, tức là biết trước những chuyện chưa xảy ra, thế mà không thể biết được bản thân mình bị nạn moi ruột mổ bụng, đúng là tội nghiệp...
     Thế mới biết, chuyện quá khứ, hiện tại và tương lai thì chỉ có một mình Thiên Chúa biết mà thôi, người Ki-tô hữu luôn xác tín như thế trong đời sống của họ.
     Có những ông thầy bói đi coi bói chuyện tương lai của người khác, nhưng tương lai của mình thì mù tịt; có những ông thầy bói chuyên coi bói chuyện tình duyên gia đạo của người khác, nhưng tình duyên và gia đạo của mình thì cứ rối ren không ra gì cả; có những bà thầy bói hành nghề dùng mu rùa để coi công danh sự nghiệp của người khác, nhưng không hiểu tại sao cuộc đời của mình thì cứ lận đận lao đao mãi không thôi. Thế mới biết, bói ra ma quét nhà ra rác.
     Người Ki-tô hữu biết rằng: làm tốt công việc trong hiện tại, tức là làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình, thì sẽ có một tương lai hạnh phúc, vui vẻ, bình an, dù cho quá khứ có nhiều gian nan cay đắng.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyThu Feb 06, 2014 12:03 pm

31.KHÔNG LẤY THIÊN HẠ ĐỂ HẠI MẠNG SỐNG
Vua Nghiêu muốn đem thiên hạ nhường lại cho người tài năng đức độ hơn mình cai trị, ông ta muốn nhường cho Hứa Do, nhưng Hứa Do không muốn nhận; ông ta lại muốn nhường cho Tử Châu Chi Phu, Tử Châu Chi Phu nói:“Muốn tôi làm thiên tử cũng được, nhưng hiện tại tôi đang mắc bệnh, vừa mới đi trị bệnh, nên không có thời gian để cai trị thiên hạ.”
Quyền thế ngôi báu thiên hạ thì người người đều muốn chiếm đoạt, nhưng ông ta lại không vì địa vị cao quý mà làm hại đến sức khỏe và cuộc sống của mình, như thế có thể suy ra mà biết, ông ta nhất định cũng không vì lợi ích nhỏ mà làm hại đại sự của thiên hạ. Người như thế sẽ không đem thiên hạ biến thành công cụ quyền lực cho riêng mình, nên an tâm đem thiên hạ trao cho họ vậy.
(Trang tử: Nhường vương)
Suy tư 31:
      Vua Nghiêu là một vị vua đạo đức của thời cổ đại bên Tàu, nhưng lại muốn tìm người đạo đức hơn mình để truyền ngôi báu thiên hạ, đúng là một ông vua đạo đức, thời nay hiếm có mấy ông vua như thế, khi mà danh vọng và tiền bạc át cả lương tâm !
     Chức quyền là miếng mồi hấp dẫn nhất mà ma quỷ dùng để phỉnh gạt nhân loại, bởi vì hể có chức là phải có quyền lợi, chức vụ càng to thì quyền lợi càng nhiều, thế gian đảo điên cũng vì chức và quyền.
     Chúa Giê-su đã dạy các môn đệ:”Anh em biết: thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Giữa anh em thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em.”[7]
    Cho nên có thể nói, không một người có chức quyền nào lại trở thành đầy tớ của mọi người, nếu họ không có tâm hồn Ki-tô giáo, tức là có một quả tim yêu thương người thân cận như chính mình.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyFri Feb 07, 2014 6:37 pm

32.TỬ HOA TỬ GẶP CHIÊU HY HẦU
Nước Hàn và nước Ngụy đang tranh chấp lãnh thổ, lúc ấy Tử Hoa tử đến nước Hàn để gặp Chiêu Hi hầu, mà Chiêu Hi hầu vì chuyện tranh chấp này nên đang buồn bực. Tử Hoa tử nói:"Nếu người trong thiên hạ đứng trước mặt ngài lập thề ước, nói: Đoạt đất được rồi thì có thể đoạt cả thiên hạ, nhưng tay trái đoạt thì phải chặt tay phải đi, tay phải đoạt thì phải chặt tay trái đi, vậy thì ngài muốn đoạt chứ ?”
Chiêu Hi hầu nói:“Không muốn.”

-“Tốt lắm, vậy thì có thể nói hai tay không quan trọng bằng thân thể, thiên hạ lại không quan trọng bằng hai tay, nước Hàn lại không quan trọng bằng thiên hạ, bây giờ tranh đoạt lãnh thổ cũng không quan trọng bằng nước Hàn, vậy thì hà cớ gì vì cái chuyện không quan trọng ấy mà ngài phải buồn rầu, rồi làm tổn thương đến sức khỏe của mình chứ !”
(Trang tử: Nhường vương)
Suy tư 32:
      Không ai đoạt miếng đất cỏn con để rồi nói mình đoạt được cả thiên hạ, cũng không ai đi cướp đoạt của người khác mà nói rằng mình được lòng cả thiên hạ, bởi vì những việc làm vô lương tâm thì không thể tồn tại và cũng không có gì để rêu rao.
     Tử Hoa tử khuyên Chiêu Hi hầu thật chí lý: chiếm đoạt được cả thiên hạ đâu quan trọng bằng nước Hàn của mình, tức là được lòng dân của nước Hàn, bởi vì nếu được cả thiên hạ mà mất lòng dân thì thiên hạ trước sau gì cũng mất.
     Chúa Giê-su dạy rằng:“Thật vậy, khi anh đi cùng đối phương ra tòa, thì dọc đường hãy cố gắng giải quyết với người ấy cho xong, kẻo người ấy lôi anh đến quan tòa, quan tòa lại nộp anh cho thừa phát lại, và thừa phát lại tống anh vào ngục. Tôi bảo cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi đó trước khi trả hết đồng kẻm cuối cùng.”[8] Đồng kẻm (xu) thì quá nhỏ mà phải trả cho hết, huống gì là miếng đất to lớn hơn đồng kẻm cả hàng triệu lần, nếu không trả thì đúng là ở trong hỏa ngục đời đời kiếp kiếp, khiếp thật.
     Người Ki-tô hữu hiểu rất rõ ràng câu Lời Chúa trên đây.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptySat Feb 08, 2014 1:27 pm

33.LẤY NGỌC CỦA NƯỚC TÙY BẮN CHIM SẺ
Nước Tùy ở gần bên Bộc Thủy, Bộc Thủy là nơi sản xuất ngọc quý, chất lượng và thành phần thật là đệ nhất phẩm, được quân vương của nước Tùy là Tùy hầu lấy làm báu vật của quốc gia. Mọi người đều biết, ngọc của Tùy hầu rất quý và hiếm có chính là loại ngọc quý thuộc hạng nhất nhì trên thế gian.
Có một người  rất giàu có, vì chim sẻ ồn ào làm cho sân nhà của ông ta không được tĩnh lặng, nên ông ta giận dữ cầm ngay viên ngọc Tùy hầu để trên bàn, lấy súng cao su, đi thẳng ra ngoài sân, nhắm ngay chim sẻ mà bắn, mặc dù chim sẽ bị ông ta bắn đã bay mất tiêu, nhưng viên ngọc quý Tùy hầu ấy cũng bay theo mất tăm dạng.
(Trang tử: Nhường vương)
Suy tư 33:
      Giận dữ thì luôn làm cho người ta mất khôn, không phải vì ỷ mình giàu có mà ông phú hộ lấy viên ngọc quý Tùy hầu làm đạn bắn chim sẻ, nhưng là vì sự tức giận mà ra, bởi vì khi giận dữ thì sự sáng suốt không còn nữa, sự khôn ngoan cũng bỏ đi, sự thông minh cũng chạy trốn, chỉ còn lại cái...dại dột mà thôi.
     Có nhiều người tan gia bại sản cũng vì giận mà mất khôn, có nhiều người vào tù cũng vì giận mất khôn, có nhiều người ôm hận cả đời cũng vì cái giận mất khôn của mình.

-Sự khôn ngoan thì quý báu hơn viên ngọc quý của Tùy hầu, đừng vì giận mất khôn mà làm mất nó, trở thành kẻ dại dột.

-Trí thông minh thì quý báu hơn viên ngọc quý của Tùy hầu, đừng vì một chút giận dữ mất khôn mà để nó bỏ đi, trở thành người ngu, dù ngu trong chốc lát.

-Tính điềm đạm thì quý hơn viên ngọc quý của Tùy hầu, đừng vì một chút giận dữ mất khôn mà trở thành kẻ vũ phu.
Con người ta ai cũng có tính nóng và giận, nhưng người Ki-tô hữu thì lấy Lời Chúa để khống chế cơn nóng giận, lấy việc năng chịu các bí tích làm phương thuốc chữa trị sự nóng giận, và noi gương Chúa Giê-su, Đức Mẹ Maria và các thánh nam nữ để sống hiền hòa hơn...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyTue Feb 11, 2014 1:38 pm

34.NHAN HỒI NHÀ NGHÈO NHƯNG KHÔNG LÀM QUAN
Nhan Hồi là người đệ tử mà Khổng tử thích nhất, nhưng gia đình ông ta quá nghèo, Khổng tử bèn nói với ông ta:“Nhan Hồi, nhà con rất nghèo, tại sao không ra làm quan ?”
Nhan Hồi đáp:“Thưa thầy, ở ngoài thành con có năm mươi mẫu ruộng[9], trồng cây cũng đủ để con ăn cháo; ở trong thành con có mười mẫu ruộng, có thể cung ứng cho con chút ít vải vóc. Khi nhàn rỗi thì con đánh đàn, nghiên cứu văn học, cuộc sống như thế rất là khoái lạc, con không muốn làm quan.”
Khổng tử nói:“Ta nghe nói: người biết đủ thì không tìm kiếm lợi lộc mà làm tổn thương mình; người tự nhiên tự tại thì không lo lắng bị thất bại; người tu dưỡng nội tâm khi không có tước vị thì hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ. Ta có thể chứng minh được điều ấy nơi con người của con.”
(Trang tử: Nhường vương)
Suy tư 34:
     Ở đời có rất nhiều người giàu có nhưng vẫn cứ băn khoăn lo lắng bươn chải kiếm tiền, bởi vì họ không biết đủ; có nhiều người dù làm những công việc nhỏ nhặt cũng không cảm thấy an tâm, cứ sợ thất bại, vì họ không có lòng tự tin nơi mình; có nhiều người cảm thấy xấu hổ vì gia đình nghèo, cảm thấy buồn bực vì không có chức tước, đó là tại vì họ không biết tu dưỡng nội tâm...
     Người ta thấy có những người Ki-tô hữu sống trong những hoàn cảnh rất bất công, rất tồi tệ, rất phân biệt đối xử của người khác, nhưng họ vẫn an vui, bởi vì:

-Cái “biết đủ” của người Ki-tô hữu là vui vẻ sống trong hoàn cảnh hiện tại, chu toàn bổn phận của mình rất có trách nhiệm.

-Lòng tự tin của người Ki-tô hữu là biết tín thác cho Thiên Chúa tất cả các công việc mà họ làm với lòng nhiệt tâm.

-Tu dưỡng nội tâm của họ là luôn nhìn thấy Chúa Giê-su ở trong mình và ở nơi người khác.
Khổng tử vui vẻ chứng thực học trò mình là Nhan Hồi có đầy đủ những đức tính rất tốt, nhưng càng cảm phục hơn khi nghe Nhan Hồi trình bày lý lẽ tại sao mình không ra làm quan.
Người ta cũng sẽ vui vẻ chứng thực Ki-tô hữu là người có Chúa Giê-su trong mình, qua cung cách hành xử đầy tình Chúa tình người của họ, và càng cảm phục hơn khi người Ki-tô hữu sống và thực hành tinh thần Phúc Âm giữa một xã hội đầy bất công, bạo lực và thù hận.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyWed Feb 12, 2014 1:04 pm

35.LIỆT TỬ KHÔNG NHẬN KÊ
Liệt tử là một vấn gia đại học, nhưng trong nhà rất nghèo, ăn cơm thì bữa có bữa không, cho nên nhìn lên mặt thì thấy vàng ệnh.
Có người nói với tướng quốc nước Trịnh là Tử Dương::Liệt tử là học giả có đạo đức, cư trú trong nước Trịnh của ngài đó, nhưng gia cảnh rất nghèo. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì người ta nhất định sẽ nói ngài là người không hiểu được việc đối đãi tử tế với học giả.”
Thế là, Tử Dương sai người đem gạo kê đến cho Liệt tử, Liệt tử nhìn thấy sứ giả, ba bốn lần từ chối cám ơn không dám nhận.
Sau khi sứ giả trở về, vợ của Liệt tử oán trách ông ta, nói:“Tôi nghe nói vợ của người có đạo đức đều có thể sống cách an vui lạc nghiệp, nhưng chúng ta ngày hôm nay ngay cả cái bụng đều lấp không đủ no, thật sự thì ông không nên từ chối lương thực đem đến tận cửa nhà !”
Liệt tử cười nói:“Tướng quốc hoàn toàn không hiểu được con người của ta, kính phục học vấn của ta mà thành tâm tiếp tế cho ta. Hôm nay ông ta nghe lời của người khác nên mới đem gạo kê đến cho ta, sau này chắc là rất có thể nghe lời của người khác mà trách cứ tội của ta, đó chính là nguyên nhân mà ta không nhận gạo kê.”
Về sau, nhân dân không thỏa mãn với việc chấp chánh của Tử Dương, quả nhiên đứng lên nổi loạn và giết chết ông ta.
(Trang tử: Nhường vương)
Suy tư 35:
     Các thánh nam nữ thà mất tất cả mọi sự ở đời này để được hạnh phúc viên mãn đời sau trên thiên đàng, các ngài đã nhìn xa thấy rộng bằng con mắt đức tin và ân sủng của Thiên Chúa; các thánh tử đạo Việt Nam thà mất mạng sống mình ở đời này, để được sự sống vĩnh cửu trên thiên đàng với Thiên Chúa, đó là cái nhìn xa thấy rộng của các ngài.
Gạo kê là để lấp đầy bụng cứu đói, là ý nghĩ của những người chỉ nghĩ đến mình và không nhìn xa thấy rộng; nhưng lòng tự trọng là để răn mình và dạy người, là cái nhìn xa thấy rộng của người quân tử chân chính: thà bụng đói còn hơn để người khác coi thường thương hại.
Tiền tài, danh vọng và xác thịt là những hạt kê chỉ để lấp đầy lòng tham sân si của người chỉ nhìn thấy và hưởng thụ ở đời này mà thôi. Nhưng sự khôn ngoan mà Thiên Chúa ban cho sẽ làm cho người Ki-tô hữu nhìn thấy cuộc sống đời sau mới là đời sống thật và vĩnh cửu của họ.
Ai có con mắt nhìn xa thấy rộng thì suy để biết...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyThu Feb 13, 2014 10:48 am

36.ĐỒ TỂ DUYỆT KHÔNG NHẬN THƯỞNG
Có một đồ tể giết dê, người ta gọi là Đồ Tể Duyệt. Khi Sở Chiêu vương bị bức phải lưu vong đến quốc gia khác, thì ông ta cùng đi với Sở Chiêu vương, về sau Sở Chiêu vương trở về nước Sở làm vua, bèn muốn thưởng cho những người trung tín đã đi theo ông ta, Đồ Tể Duyệt cũng có tên trong số ấy.
Nhưng Đồ Tể Duyệt cự tuyệt, ông ta nói:“Đại vương mất đi quốc thổ, tôi mất đi công việc giết dê; đại vương về nước nắm quyền, tôi cũng trở lại với nghề giết dê, chức vụ của tôi đã được khôi phục, thì có gì mà được thưởng chứ.” Triệu vương muốn sứ giả gò ép ông ta nhận, Đồ Tể Duyệt trả lời:“Đại vương mất lãnh thổ quốc gia không phải lỗi tại tôi, tôi không đáng bị phạt. Đại vương được lại quốc thổ không phải công lao của tôi, cho nên tôi cũng không nhận khen thưởng.”
Thế là, Chiêu vương muốn sứ giả triệu ông ta về tiếp kiến, Đồ Tể Duyệt cự tuyệt nói:“Pháp lệnh của nước Sở quy định, chỉ có trọng thưởng người tài lập đại công mới lên triều đình tiếp kiến, mà tôi thì vô tài vô dũng, hồi đó vì sợ địch quân mới bỏ gia đình cố hương mà chạy, chứ không có tâm để đi theo đại vương, nên thật ra không có tư cách để yết kiến đại vương.”
Chiêu vương rất thích cách đối xử của ông ta, nên muốn mời ông ta ra làm quan, nhưng Đồ Tể Duyệt nói:“Tôi biết làm quan thì tôn quý hơn đồ tể nhiều, bổng lộc so với đồ tể thì cũng thu vào nhiều hơn, nhưng tôi lại không dám tham lam, tôi vẫn muốn trở lại chợ để làm đồ tể thì tốt hơn nhiều.”
(Trang tử: Nhường vương)
Suy tư 36:
     Chiêu vương rất thích cách đối xử của Đồ Tể Duyệt, mặc dù ông đồ tể giết dê ba lần không nghe lời của Chiêu vương để nhận thưởng và làm quan.
     Thông thường cái tính tự ái thường nhiều hay ít, lớn hay nhỏ đều tùy thuộc vào chức vụ và đạo đức của người ấy, làm vua thì tự ái sẽ lớn cao như núi, làm quan thì tự ái sẽ như các ngọn đồi. Chính những tự ái này của các ông vua và các ông quan vô đạo đức đã làm khổ không biết bao nhiêu là bá tánh: có người bị bắt bỏ tù vì tự ái của ông quan, có người bị chém đầu vì tự ái của ông vua, lại có người tha phương cầu thực vì đất đai hương hỏa của tổ tiên để lại đã bị quan địa phương chiếm đoạt làm của riêng mình...
     Người Ki-tô hữu luôn biết rằng:“Càng cao danh vọng càng nhiều gian nan”,cho nên họ luôn nhớ cầu nguyện cho các chủ chăn của mình luôn sống khiêm tốn, thánh thiện và yêu thương, không để tự ái mù quáng lãnh đạo cộng đoàn, bởi vì một khi đã để tự ái lãnh đạo, thì cũng có nghĩa là họ đang đem sói rừng thả giữa bầy chiên của mình: cấu xé nhau vì quyền lợi, phân hóa cộng đoàn mất đoàn kết...
     Lời dạy của Chúa Giê-su vẫn còn đây:“Tôi chính là Mục Tử nhân lành, Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên...”[10]
Cầu nguyện cho các vị mục từ của mình, cũng như cầu nguyện cho các nhà lãnh đạo quốc gia là bổn phận của mỗi người Ki-tô hữu.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptySat Feb 15, 2014 10:21 am

37.NGƯỜI SỢ BÓNG
Có một người không hiểu sao lại ghét cái bóng và dấu chân của mình, nhìn thấy chúng nó theo đuôi anh ta, anh ta càng nhìn càng thấy ghét, càng nhìn càng muốn ném nó.
Anh ta đi nhanh để chúng nó theo không kịp, nhưng cái bóng và dấu chân thì vẫn cứ cắn theo anh ta không buông. Kết quả, anh ta càng đi càng nhanh, đi nhanh liên tục nên thành chạy chậm, chạy chậm rồi thành chạy nhanh, anh ta chạy đến mặt đỏ hụt hơi, toàn thân mềm nhũng, bởi vì làm thế nào cũng không thể ném được cái bóng và dấu chân ra khỏi mình.
Ai nhìn thấy cũng đều cười nhạo anh ta sao mà ngu thế, chỉ cần đến chỗ có bóng râm thì cái bóng tự nhiên mất; dừng bước không đi nữa, thì dấu chân tự nhiên sẽ không xuất hiện.
(Trang tử: Ngư phụ)
 
Suy tư 37:
      Dưới ánh sáng thì hình và bóng luôn đi đôi với nhau, hết ánh sáng thì hình cũng mất bóng;
     Cám dỗ thì luôn đi với con người như hình với bóng, chỉ khi nào nhắm mắt tắt hơi hồn lìa khỏi xác mới hết bị cám dỗ, đó là bài học tu đức căn bản của người Ki-tô hữu, ai muốn chặt đứt sự cám dỗ ra khỏi đời mình là làm chuyện hão huyền, bởi vì Chúa Giê-su đã dạy chúng ta trong kinh Lạy Cha như sau:“Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ.”[11]
     Có nhiều người cầu xin Chúa cất sự cám dỗ ra khỏi họ, nhưng càng cầu xin thì càng gặp cám dỗ, bởi vì Thiên Chúa sẽ không cất sự cám dỗ ra khỏi chúng ta, nhưng Ngài luôn ban ơn cho chúng ta để chúng ta chiến thắng cám dỗ. Ơn của Chúa là chúng ta luôn cầu nguyện, luôn lãnh nhận các bí tích, nhất là bí tích Hòa Giải và bí tích Thánh Thể, cùng thực hành những việc hy sinh có ích cho tha nhân.
     Có người sợ cái bóng của mình là vì họ không biết đi vào chỗ bóng râm không có ánh sáng. Người Ki-tô hữu không sợ cái bóng –là cám dỗ- bởi vì họ biết cậy vào ơn Chúa và dùng ơn Chúa ban để chống trả với cám dỗ, bởi vì họ là những người khôn ngoan...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptySun Feb 16, 2014 12:08 pm

38.HOÃN NHO SINH THOÁT MỘNG
Có một người nước Trịnh tên là Hoãn, anh ta nghiên cứu học thuyết nhà Nho, ba năm đọc sách nên trở thành nhà Nho.
Anh ta để cho em trai mình đi học học thuyết của Mặc tử, thế là trong nhà của họ luôn luôn xuất hiện tình huống cùng nhau biện luận chủ trương của Nho gia và Mặc gia, mà phụ thân của anh ta thì tán thành cách nhìn của em trai anh ta hơn.
Mười năm sau, Hoãn tự sát.
Vào một đêm nọ, ba của anh ta nằm mộng thấy anh ta nói với mình:“Để con trai của ba trở thành người của Mặc tử là con, tại sao ba không đến nhìn trên mộ con cho biết, cây hương ba trồng trên mộ đã ra hoa kết trái rồi đó !”
(Trang tử: Liệt ngự khấu)
Suy tư 38:
     Chết không phải là hết, nhưng là khởi đầu cuộc sống mới với Thiên Chúa, đó là đức tin của người Công Giáo, thân xác dù con trở thành tro bụi, nhưng nấm mồ vẫn luôn là dấu chỉ nơi an nghĩ ngàn thu của người thân, cho nên có người nói: quên đi nấm mồ của tổ tiên ông bà cha mẹ là quên mất nguồn gốc cội nguồn của mình. Suy nghĩ cũng thấy đúng thật.
Có những người chồng (vợ) khi đưa tiển vợ ra nơi phần mộ rồi thì trồng hoa trồng bông, khóc lóc thảm thiết, nhưng chỉ có mỗi năm ra thăm mộ vợ (chồng) một lần hoặc có khi không ra thăm; có những người con khóc lăn khóc lóc khi tiễn đưa bố (mẹ) ra nghĩa địa, xây lăng trồng bông trồng hoa, nhưng phần mộ của bố (mẹ) thì vắng lặng nhang khói, bởi vì chẳng có đứa con nào ra thăm mộ (bố) mẹ) cả...

     Nấm mồ nơi nghĩa trang, hủ hài cốt để trong nhà hài cốt nơi nhà thờ (hay để nơi chùa, miếu) đều nói lên sự hiện diện tại thế của người đã qua đời, đừng để người thân yêu đã qua đời hiện về nhắc nhở đi thăm mộ của họ, nhưng đi viếng nghĩa địa hoặc đi viếng hài cốt đều bày tỏ một tâm tình ghi ơn, hiếu thảo của người sống đối với người đã an nghĩ trong Chúa.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyTue Feb 18, 2014 11:29 am

39.TRANG TỬ SẮP CHẾT
Trang tử sắp chết đến nơi, các học trò của ông ta muốn dùng lễ nghi thật long trọng để làm hậu sự mai táng cho ông ta. Trang tử biết được bèn nói với các học trò:“Sau khi ta chết, các ngươi trực tiếp đem giục nơi khe suối trong núi là được rồi. Ta dùng trời đất làm quan tài, ngày tháng làm song tường, tinh tú làm ngọc quý, lại còn vạn vật làm phẩm vật chôn theo ta, tang lễ như thế chưa đủ long trọng sao ? Có gì tốt đẹp hơn lễ tang ấy chứ ?”
Học trò của ông ta nói:“Như vậy thì chúng con sợ chim chóc hoặc diều hâu sẽ đến ăn xác thầy ạ.”
Trang tử trả lời:“Đem ta ném đi là cho quạ và diều hâu ăn, đem chôn ta là để kiến và côn trùng ăn, lòng các con quá lệch, không thể không nên từ trong mõm con quạ lấy ra để cho kiến ăn sao ?”
(Trang tử: Liệt ngự khấu)
 
Suy tư 39:
      Xác chết, dù chôn sâu dưới đất cũng bị giòi bọ ăn, dù phơi trên núi cũng bị chim chóc ăn, dù thiêu đốt thì cũng ra tro, dù đem đi thủy táng thì cũng bị cá ăn, tóm lại, con người một khi đã chết thì thân xác sẽ không còn nguyên vẹn, sẽ trở về với bụi đất...
     Thân xác của người Ki-tô hữu đã được xức dầu thánh hiến trở để nên con cái của Thiên Chúa trong bí tích Rửa Tội, được xức dầu thánh để trở nên chiến sĩ của Chúa Giê-su Ki-tô trong bí tích Thêm Sức, và có những người được xức dầu thánh hiến để trở thành linh mục và giám mục trong bí tích Truyền Chức thánh. Cho nên, mặc dù họ đã chết, nhưng thân xác ấy kết hợp với linh hồn đã được nên giống hình ảnh của Thiên Chúa, và sẽ được sống lại trong ngày sau hết, do đó mà đòi buộc chúng ta phải tôn trọng thân xác của người đã qua đời.
     Dù an táng trong mộ, hay đi hỏa thiêu đều không quan trọng, bởi vì thân xác ấy cũng sẽ sống lại trong ngày tận thế, để cùng với linh hồn chịu phán xét chung, đó chính là niềm tin “xác loài người sẽ sống lại” của chúng ta, những người Ki-tô hữu.
     Cái quan trọng là bây giờ -ở thế gian này- chúng ta sống làm sao để khi thân xác được sống lại, thì sẽ cùng với linh hồn được sum họp với Chúa Giê-su trên trời, cùng với Đức Mẹ Maria và các thánh nam nữ hưởng hạnh phúc vĩnh cữu...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyWed Feb 19, 2014 10:08 am

40.TÀO THƯƠNG ĐI SỨ NƯỚC TẦN
Tào Thương người nước Tống là bạn học với Trang tử, Tống Nguyên quân mời ông ta làm sứ giả, bỏ ra mấy cổ xe cho ông ta, để ông ta đi sứ sang nước Tần, Tần vương rất thích ông ta, tặng cho ông ta một trăm cổ xe, để ông ta cuồn cuộn lướt gió trở về nước Tống.
Tào Thương vừa về đến nước Tống, thì không nhịn được bèn kêu trưởng đoàn xe đi thẳng đến nhà Trang tử để khoe. Ông ta nói với Trang tử:“Mặc dù cuộc sống của tôi trước đây rất nghèo khó, nhưng chỉ cần để tôi đối diện với quân vương thì có thể được một trăm cổ xe, đó mới là bản lãnh của tôi.”
Trang tử cười nói:“Tôi nghe nói vua Tần bị bệnh, người nào có thể phá vỡ cái nhọt độc vừa đỏ vừa sưng tấy lại vừa chảy mủ ấy, thì được thưởng hai cổ xe ngựa; người giúp ông ta liếm mụt nhọt thì có thể được thưởng năm cổ xe. Làm những việc càng thấp hèn, thì càng được thưởng nhiều cổ xe, tôi thấy vua Tần thưởng cho anh rất nhiều cổ xe, lẽ nào anh đi liếm mụt nhọt cho ông ta sao ?”
Trang tử nói xong thì cười lớn tiếng, muốn đuổi Tào Thương và đội xe của ông ta đi gấp.
(Trang tử: Liệt ngự khấu)
Suy tư 40:
      Tào Thương không liếm mụt nhọt cho vua Tần để được một trăm cổ xe, nhưng vì vua Tần thích Tào Thương nên mới tặng xe; Trang tử đã dùng những lời độc địa để chê bai Tào Thương khi chỉ nghe nói những việc làm của vua Tần, mà không kiểm chứng, phải chăng vì ghen tức với Tào Thương ?
     Xét cho cùng, nếu Tào Thương không đến khoe cái tài giỏi của mình với Trang tử, thì chắc sẽ không bị Trang tử nói lởi bẻ mặt. Tình ngay mà lý gian là ở đó.
     Lòng dạ con người không thể nghe một vài lời nói để đo rồi nói: người này tốt; cũng không thể thấy một vài việc làm của họ mà lường rồi nói: người kia đáng làm bạn, nhưng phải trãi qua nhiều chặng đường vui sướng đau khổ, giàu có nghèo hèn mới biết được lòng dạ của nhau. Bời vì có những người khi hoạn nạn thì là bạn bè, nhưng khi giàu có thì hết bạn hết bè; có người khi giàu có thì bạn bè, nhưng khi bạn trở thành kẻ nghèo thì tình bạn cũng bay mất tiêu luôn.
     Mỗi người Ki-tô hữu là một sứ giả của Thiên Chúa tại trần gian này, phần thưởng Chúa ban cho không phải là trăm cổ xe nhưng là ân sủng, không phải là tiền bạc nhưng là tình yêu, do đó đừng nên khoe khoang những gì mình đã nhận được, nhưng hãy đem cho đi để làm lợi cho linh hồn mình và linh hồn của tha nhân, bằng không thì chúng ta sẽ không những mất ơn nghĩa với Chúa, mà còn bị người khác buông lời chế giễu...

     Khiêm tốn là nền tảng để xây dựng mọi giao hảo hòa bình ở trần gian này.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyWed Feb 19, 2014 10:17 am

41.LO BÒ TRẮNG RĂNG
Nước Kỷ[12] có một người ngày đêm lo lắng sợ trời sập, vừa nghĩ đến tình hình ấy thì ông ta ăn không ngon, ngủ không yên giấc.
Lại có một người khác biết được người nước Kỷ ấy buồn rầu thì cảm thấy nực cười, nên chạy đến gặp ông ta, nói:“Trời là do khí tích tụ mà thành, không có chỗ nào mà không có khí, chúng ta cả ngày đều ở trong khí mà hoạt động, sao lại lo lắng có ngày trời sập chứ ?”
Người nước Kỷ lo lắng hỏi:“Nếu trời chỉ do khí tích tụ mà thôi, tại sao nhật nguyệt tinh tú không bị rơi xuống ?”
Người ấy nói:“Nhật nguyệt tinh tú cũng là sự tích khí của ánh sáng, có rơi xuống thì cũng không làm hại người.”

-“Vậy thì địa cầu sẽ không bị sụp sao ?”

-Địa cầu là do đất tích tụ mà thành, đầy đủ bốn phương, không có chỗ nào mà không có đất, chúng ta cả ngày ở trên đất đi lại, địa cầu làm sao có thể sụp được chứ ?”
Người nước Kỷ sau khi nghe người ấy giải thích xong, thì hiểu rõ sự thật, sự lo lắng cũng biến mất luôn.
(Liệt tử: Thiên thụy)
Suy tư 41:
     Con người ta ai cũng có những nổi lo của mình: có người lo ngày mai lấy gì ăn lấy gì mặc; có người lo tháng này lấy tiền đâu mà đóng học phí cho con; có người lo chạy áp phe bể mánh; có người lo tiền hối lộ chia chác bị cấp trên phát hiện; lại có người lo không biết ngày nào thì “ủ tờ”, bởi vì buôn bán ma túy thuốc phiện.v.v... Tóm lại là người giàu có thì có nổi lo lắng của người giàu có, người nghèo khó thì có sự lo của người nghèo khổ, ai cũng lo lắng cả.
     Lo chuyện trời đất sập không phải là lo bò trắng răng, nhưng là một cái lo chính đáng, đó là cái lo mà ngày nay khoa học đang lo lắng không biết quả đất này nó sẽ như thế nào, nếu có một thiên thạch khổng lồ tông vào, ghê thật.
     Ai cũng có cái để lo lắng cả, nhưng người Ki-tô hữu biết đem cái lo lắng của mình đặt vào trong sự quan phòng của Thiên Chúa, và hết sức làm tròn trách nhiệm của mình, đó chính là cái lo lắng cách chính đáng mà bất kỳ người Ki-tô hữu nào cũng có thể làm được, chỉ có điều là họ có sự tín thác không mà thôi.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyThu Feb 20, 2014 11:22 am

42.THƯƠNG KHÂU KHAI
Phạm Tử Hoa là hào chủ nước Tấn rất có quyền thế, người người trong toàn quốc từ trên xuống dưới đều sợ ông ta. Hòa Sinh và Tử Bá là hai người thực khách của nhà họ Phạm, cả hai người kết bạn đi du ngoạn, vì trời tối nên ngụ nhờ trong nhà lão nông phu là Thương Khâu Khai, đêm về, họ nói về chuyện thế lực của Phạm Tử Hoa, nói ông ta có thể làm cho người sống bị chết, người chết được sống. Cái ông thật thà là Thương Khâu Khai nghe được thì tin là thật, quyết định đi đầu quân cho Phạm Tử Hoa, để sống qua ngày tháng.
Thương Khấu Khai đến nhà Phạm Tử Hoa, thực khách của nhà họ Phạm liên kết nhau lại bắt nạt và nói với ông ta:“Chỉ cần ông bò lên trên đài cao rồi nhảy xuống thì thưởng cho một trăm lượng.” Thượng Khâu Khai rất phấn khởi nhảy xuống, nào ngờ thân thể của anh ta giống như chim đập cánh bay lên, đáp nhẹ xuống đất mà không bị thương tích gì cả.
Một hôm, nhà kho của nhà họ Phạm bốc cháy, Tử Hoa nói với Thương Khâu Khai:“Nếu anh có thể đi vào trong lửa lấy chăn mùng vải lụa, thì ta thưởng cho.”Thương Khai Khâu không chút chần chờ vội vả đi vào trong đám lửa đang cháy, lấy chăn mùng vải lụa rất thoải mái, thân thể hoàn toàn không bị cháy bỏng.
Mọi người nhìn thấy, cho rằng ông ta là người có đạo hạnh, nên chen nhau đến xin lỗi ông ta nói rằng trước đây không nên nói dối ông. Lúc này Thương Khâu Khai mới biết trước đây mình bị lừa bịp, thế là lòng tin tưởng hoàn toàn bắt đầu hoài nghi, nhớ lại những hành vi trước đây của mình, càng nghĩ càng sợ hãi, và cũng không làm lại được một vài việc đã làm.
(Liệt tử: Hoàng đế)
 
Suy tư 42:
     Khi lòng tin đã mất thì khó mà lấy lại, bởi vì tin tưởng chính là đem hết tâm trí tình cảm của mình cho một ai đó, và khi biết mình bị lừa -vì lòng tin của mình đã bị lợi dụng và bị coi thường- thì con người ta sẽ mất tất cả tin tưởng, và hậu quả là sẽ trở thành đối đầu với nhau, cái đối đầu không đáng có.
     Con người ta sống là sống với nhau, sống cùng nhau và cho nhau; là một hợp quần xã hội chứ không phải là một ốc đảo, cho nên lòng tin tưởng lẫn nhau phải đặt lên hàng đầu trong cuộc sống. Có rất nhiều công ty bị giải tán là vì thiếu lòng tin của khách hàng, có nhiều doanh nghiệp làm ăn thua lỗ là vì không trọng chữ tín, có nhiều người thất điên bát đảo vì coi thường lời hứa của mình cũng như coi thường lời hứa của người khác...
     Chúa Giê-su dạy chúng ta một cách đối xử rất tình và rất lý, Ngài dạy rằng:“Anh em muốn người ta làm gì cho mình, thì cũng hãy làm cho người ta như vậy.”[13] Lời dạy này không những dạy chúng ta về chữ tín, mà còn dạy cũng ta tôn trọng và thực hành chữ tín với mọi người, bởi vì tất cả lề luật và các lời ngôn sứ là như thế[14].
     Càng làm quan to càng phải giữ chữ tín, càng có học càng tôn trọng chữ tín, bởi vì chữ tín không thể có nơi quan to mà không có đạo đức, và chữ tín cũng không mặn nồng với những kẻ hãnh tiến coi mình là cái rốn của vũ trụ...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyFri Feb 21, 2014 10:58 am

43.LƯƠNG UYÊN NUÔI THÚ
Trong hoàng cung của Châu Tuyên vương, có một người tên là Lương Uyên chuyên phụ trách chăm sóc các động vật, anh ta hiểu cách đặc biệt về cách nuôi động vật hoang dại. Các động vật được Lương Uyên nuôi trong vườn, dù cho là các loại cầm thú dũng mãnh như hổ, lang sói, điểu, chim ó, cũng đều biểu hiện được sự hoàn thuận ôn thuần.
Châu Tuyên vương lo là sau khi Lương Uyên chết thì kỷ thuật cũng bị thất truyền, nên phái Mao Khâu Viên đến học nghệ cùng anh ta.
Lương Uyên nói với Mao Khâu Viên:“Công việc tôi làm thật đơn giản, hoàn toàn không có gì đặc biệt để dạy cho anh, bèn tạm đem một vài nguyên tắc dạy hổ nói cho anh vậy.”

“Phàm là động vật có khí huyết, chỉ cần chiều theo nó thì nó rất vui mừng, làm nghịch lại với nó thì nó giận dữ, đó chính là bản tính. Chỉ cần chiều theo bản tính của con hổ, thì hổ cũng sẽ lấy lòng người nuôi dưỡng nó, nhược bằng vi phạm bản tính của nó, thì nó sẽ cắn người. Do đó, chỉ cần khống chế chuẩn xác cách ăn uống của thú hoang dại, không nên để chúng nó đói; chiều theo tính khí của chúng nó, không nên để chúng nó giận dữ, như thế chúng nó coi chúng ta là đồng loại với chúng, tự nhiên sẽ không nghĩ đến núi sâu đất dã.

“Động vật trong vườn của tôi, chính là bị tôi trung hòa bản tính nên mới như thế đó.”
(Liệt tử Hoàng đế)
 
Suy tư 43:
     Có hai bí quyết để chế phục động vật hoang dã, đặc biệt là những loài có khí huyết: một là hiểu được bản tính của nó, hai là không chế việc ăn uống của nó. Bởi vì dù là động vật có khí huyết –như con người- nhưng nó vẫn là loài không có trí khôn như con người.
     Con người là một động vật có khí huyết đồng thời cũng có trí khôn, có lý trí, cho nên không thể dùng vật chất để khống chế, càng không thể dùng bạo lực để chế ngự, nhưng chỉ có sự công bằng trong tự do mới có thể khắc chế loài người có trí khôn và lý trí mà thôi.
     Người Ki-tô hữu đều biết rằng, con người không những có thân xác, có linh hồn mà còn là được tạo dựng giống hình ảnh của Thiên Chúa nữa, mà Thiên Chúa chính là chân lý, là hoàn thiện, là tuyệt mỹ và rất thánh. Cho nên con người bao lâu còn ở thế gian này thì vẫn luôn khát khao tìm kiếm chân lý để được sống hoàn thiện, tìm sự đẹp đẽ trong tư tưởng và việc làm để cuối cùng trở nên thánh khi diện kiến với Cha trên trời.
     Hiểu được bản tính của động vật hoang dã và chế phục cách ăn uống của nó là việc làm của người nuôi dạy thú; dùng tự do và công bằng để thu phục và kiến tạo lòng tin của mọi người, là việc làm của những người có trách nhiệm với mọi người, trách nhiệm này sẽ giải bày công khai khi ra trước tòa án công thẳng của Thiên Chúa.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptySat Feb 22, 2014 11:41 am

44.NGƯỜI THÍCH CHIM HẢI ÂU
Có một người dựa vào biển mà sinh sống, ngày ngày đều bắt cá trên biển, lâu dần thì say mê những con chim hải âu ẩn hiện trên thuyền, mỗi ngày ở không đều đùa giỡn với chim hải âu. Chim hải âu cũng thích anh ta, nên thường kết thành đoàn đội vây quanh anh ta.
Ông bố của anh ta biết chim hải âu thích con mình, nên muốn thử đùa giỡn với hải âu cho biết mùi vị, bèn nói với con mình:“Bố nghe nói hải âu thích đùa giỡn với con, ngày mai con bắt vài con đem về để ba giỡn với tụi nó.”
Ngày hôm sau, đứa con xách cái lồng đi ra biển, anh ta hú gọi chim hải âu đến để muốn lợi dụng bắt vài con, nhưng ngày hôm ấy hải âu đều bay trên trời cao, không bay gần thuyền nữa.
(Liệt tử: Hoàng đế)
Suy tư 44:
     Cái dễ thương của người Ki-tô hữu là biết chia sẻ với người khác những niềm vui nỗi buồn, bởi vì qua lời dạy của thánh Phao-lô tông đồ họ hiểu được việc chia sẻ với tha nhân chính là chia sẻ với Chúa Giê-su, thánh Phao-lô đã chia sẻ như thế này:“Họ là người Híp-ri ư ? Tôi cũng vậy ! Họ là người Ít-ra-en ư ? Tôi cũng vậy ! Họ là dòng giống Áp-ra-ham ư ? Tôi cũng vậy ? Họ là người phục vụ Đức Ki-tô ư ? Tôi nói nhiều người điên: tôi còn hơn họ nữa...”[15] bởi vì Chúa Giê-su xuống thế làm nguời không những chỉ cứu chuộc người Do Thái mà thôi, nhưng là cứu chuộc cho toàn thể nhân loại.
     Người con vì muốn để cho ông bố vui lòng –dù anh ta không muốn- nên muốn lợi dụng tình bạn giữa chim hải âu và mình để bắt chim hải âu về cho bố đùa giỡn, nhưng trời không muốn như thế...
Trở nên như người nghèo để phục vụ và chia sẻ với người nghèo, trở nên như bệnh nhân để phục vụ và an ủi họ, trở nên như người bị áp bức để nâng đỡ họ.v.v...là lý tưởng của người Ki-tô hữu của mọi thời đại, dù họ biết rằng những việc làm của họ đôi lúc được trả giá bằng hy sinh, đau khổ và tù đày...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptySun Feb 23, 2014 11:25 am

45.CÂY BƯỞI BIẾN THÀNH BƯỞI ĐẮNG
Vị trí của nước Ngô và nước Sở đều ở phía nam, khí hậu tương đối ẩm ướt nóng nực. Nơi biên giới của hai nước có một loại cây đại thụ gọi là cây bưởi, thân cây hiện lên màu xanh biếc, dù cho mùa đông cũng không khô vàng, trái của cây bưởi là màu hồng, vị rất chua.
Thân cây bưởi có thể dùng làm thuốc, cành cây của nó chảy ra chất dịch rất tốt cho phổi, có thể trị được bệnh suyễn, đối với đất đai các nước Trung Nguyên ở miền bắc, khí hậu lạnh mà khô thì rất quý các dược liệu này. Các nhà thuốc địa phương vì để tiện lợi lấy vỏ cây bưởi, nên đem cây bưởi dời qua trồng ở sông Hoài miền bắc. Không ngờ, cây bưởi sau khi trồng ở miền bắc, bởi vì thổ nhưỡng và khí hậu không giống nhau, nên lớn lên giống như cây bưởi đắng, hình dáng loại cây này thì nhỏ.
(Liệt tử: Thang vấn)
Suy tư 45:
      Cây bưởi trồng ở miền nam thì tốt, đem qua trồng ở miền bắc thì lại èo uột, vị đắng nghét, bởi vì thổ nhưỡng không giống nhau.
     Có một vài gia đình có con em đạo đức, siêng năng đến nhà thờ đi lễ và tham gia các đoàn thể của giáo xứ, nhưng khi lên thành phố làm ăn sinh sống, học hành, thì con cái họ không còn ngoan đạo như ở miền quê, bởi vì thành phố có những cám dỗ của thành phố, không thích hợp để chúng nó sống đạo như ở nhà quê; có một vài thanh niên học hành chăm chỉ khi còn ở quê nhà, nhưng khi ra nước ngoài học thì không còn chăm chỉ nữa, bởi vì nơi mảnh đất giàu sang và rất đầy đủ tiện nghi ấy, không phải là nơi thích hợp với cảnh nghèo ham học của họ...
     Hạt giống Lời Chúa thì luôn thích hợp cho mỗi thời đại và mọi hoàn cảnh, có điều chúng ta có biết chuẩn bị mảnh đất tâm hồn của các con em mình không mà thôi !
Nếu chúng ta biết giáo dục chúng nó cách sống đạo bằng tâm hồn kết hợp với việc đi tham dự các sinh hoạt của giáo xứ, thì dù cho các em ở những nơi khô khan, những nơi vắng bóng nhà thờ, vắng bóng linh mục, thì các em cũng vẫn sống đạo được như thường. Nếu chúng ta –những phụ huynh- biết sống đạo gương mẫu, thì con em của chúng ta cũng sẽ trở thành những mảnh đất tốt tươi để Lời Chúa nẩy mầm và sinh nhiêu hóa trái thánh thiện.
Mỗi một tâm hồn là một mảnh đất, đất tốt hay xấu, cằn cổi hay phong nhiêu là do người nông dân biết chăm nom, mà người nông dân ấy không phải là cha mẹ, là linh mục là các nam nữ tu sĩ và những người có trách nhiệm với thế hệ trẻ hay sao ?

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyMon Feb 24, 2014 11:11 am

46.LÃO TỬ CHỈ BẢO DƯƠNG CHU
Dương Chu là học trò của Lão tử, hai thầy trò cùng đi du ngoạn. Được nửa đường, lão tử ngẫng đầu lên thở một hơi dài, nói:“Trước đây ta nghĩ rằng người có thể dạy dỗ người khác, bây giờ mới biết là không phải thế.” Dương Chu nghe xong, nhưng không lời đáp lại.
Hai người đến một quán trọ, Dương Chu thần thái ngạo mạn ngất nghểu, khiến người khác tưởng ông ta là một nhân vật quan trọng, do đó các khách trong quán trọ ra nghênh tiếp ông ta, chủ nhà tự lấy ghế cho ông ta ngồi, vợ của chủ nhà giúp ông ta lấy khăn và lược, mọi người vội vàng nhường chỗ cho ông ta.
Cơm tối xong, Dương Chu cung kính mời Lão tử rửa mặt chải tóc, sau đó quỳ trước mặt Lão tử thỉnh giáo ông ta lời nói hôm nay có ý nghĩa gì, và xin thầy chỉ bảo những sai sót của ông ta.
Lão tử cười nói:“Thái độ của người tự cao ngạo mạn coi trời bằng vung, ai muốn cùng ngươi chung sống hử ? Ta nói cho ngươi biết, người trong lòng quang minh thuần khiết, thì ngược lại bên ngoài hiện ra có chỗ thiếu sót; người đức hạnh cao thượng thì thái độ khiêm nhường.” Dương Chu nghe xong thì rất xấu hổ, cung kính tiếp thu lời giáo huấn của thầy.
Qua ngày hôm sau, khi họ chuẩn bị rời khỏi quán trọ, thái độ của Dương Chu biến thành hiền lành dễ gần, những người khách khác đều cười tranh chỗ ngồi cùng ông ta.
(Liệt tử: Hoàng đế)
Suy tư 46:

“Người trong lòng quang minh thuần khiết, thì ngược lại bên ngoài hiện ra có chỗ thiếu sót; người đức hạnh cao thượng thì thái độ khiêm nhường.” Đó là lời dạy rất thẳng thắn và chân tình của Lão tử đối với học trò có tính kiêu ngạo.
     Cái thiếu sót của người trong lòng quang minh thuần khiết là không coi trọng vẻ bên ngoài, tức là không làm ra vẻ ta đây, không kiểu cách bệ vệ, không khoe khoang chơi nổi, nhưng sống nghiêm khắc với bản thân và tự nhiên thân ái đơn sơ với mọi người...
     Để dạy kiến thức cho học trò thì thầy giáo phải giỏi kiến thức, giỏi chuyên môn; nhưng để giáo hóa người khác thì phải bắt chước Chúa Giê-su đặt mình vào hoàn cảnh và tâm trạng của người tội lỗi, Ngài nói:“Vì tôi không đến để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi.”[16] Thánh Phao-lô tông đồ cũng theo gương Chúa Giê-su cùng khóc với người khóc, cùng vui với người vui, để giáo hóa và loan báo Phúc Âm cho họ, và “thiếu sót” bên ngoài của Chúa Giê-su là bị đóng đinh chết trên thập giá, và cái “thiếu sót” bên ngoài của thánh Phao-lô tông đồ là bị tù đày, bị chém đầu.

     Được chỉ dạy là một may mắn, nhưng khiêm tốn để sửa đổi cuộc sống mình theo lời dạy là một hạnh phúc. Mà người Ki-tô hữu không phải là những người được Chúa Giê-su dạy qua Giáo Hội sao ?

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyTue Feb 25, 2014 12:08 pm

47.HUỆ ÁNG THUYẾT NHÂN NGHĨA
Huệ Áng đi gặp Tống Khang vương , nhưng Khang vương không muốn gặp ông ta, nói không đáng kể:“Tôi thích người dũng mạnh có sức lực, không thích nghe những chuyện nhân nghĩa đạo lý ấy, ông chạy đến gặp tôi để làm gì ?”
Huệ Áng nói:“Thần có một đạo thuật có thể làm cho người dũng mãnh khi đâm giết người thì đâm không thủng da; người có sức lực khi truy đuổi đánh người thì đánh không trúng mục tiêu, đại vương đối với những đạo thuật ấy không cảm thấy hứng thú sao ?”
Lúc này thì cảm hứng của Khang vương bị trêu chọc, Huệ Áng lại nói:“Đâm không thủng, đánh không trúng, thì coi như bị sỉ nhục, và hoàn toàn không cao minh, thần có đạo thuật có thể làm cho người dũng mãnh có sức lực mất đi ý định đánh đâm người khác. Như thế cũng chưa đủ, thần có đạo thuật có thể làm cho họ mang một tâm hồn yêu mến bảo hộ người khác. Đại vương đối với việc này cũng không có hứng thú sao ?”
Tống Khang vương rất hứng thú nói:“Đó chính là điều ta muốn đạt được đó.”
Huệ Áng lập tức trả lời:“Khổng tử và Mặc tử chính là như thế ! Khổng Khâu và Mặc Địch không có phong đất, cũng không làm quan chức nhưng lại có đủ lực ảnh hưởng như thế đến nhà vua và quan trường, người trong thiên hạ có kỳ vọng có thể nhận được sự giáo hóa của họ. Đại vương, ngài là một quốc vương, nếu có thể có đạo thuật của Khổng, Mặc, như thế người trong toàn quốc đểu có thể được giáo hóa, như vậy có thể là so với Khổng Mặc thì cao minh hơn nhiều.”
(Liệt tử: Hoàng đế)

Suy tư 47:
      Nhà vua thích nói chuyện binh đao dũng mảnh chứ không thích nói chuyện đạo lý nhân nghĩa, bởi vì lòng dạ nhà vua lúc nào cũng muốn dùng đao binh vũ lực để chiếm đoạt của thiên hạ, nhưng thử hỏi vũ lực đao binh có bảo vệ được nhà vua, có thu phục được lòng người không ? Dùng sức mạnh để thu tóm thiên hạ thì có ngày cái thu tóm đó tan vỡ cách thảm hại, dùng nhân nghĩa để thu phục thiên hạ, thì thiên hạ sẽ trở thành hậu thuẩn chắc chắn cho mình, bởi vì nhân nghĩa chính là nền tảng của việc tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
     Chúa Giê-su giáo huấn chúng ta:“Anh em đã nghe Luật dạy rằng: “mắt đền mắt, răng đền răng”, còn Thầy, Thầy bảo anh em: đừng chống cự người ác, trái lại, nếu bị ai vả má bên phải, thì hãy giơ cả má bên trái ra nữa...”[17]
     Tống Khang vương thích dùng bạo lực nhưng cũng phải cảm phục trước lời nói về nhân nghĩa của Huệ Áng, bởi vì ông ta đã “ngộ” ra được chỉ có lòng nhân nghĩa mới đem lại hạnh phúc cho trăm họ, bởi vì nhân nghĩa thì xây dựng và củng cố, bạo lực thì phá đổ và chia rẽ...
Người Ki-tô hữu có một sứ mệnh thiêng liêng cao cả là: đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm...[18]

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyWed Feb 26, 2014 9:55 am

48.DOÃN THỊ VÀ LÃO BỘC
Thời nhà Châu có người họ Doãn sự nghiệp rất là lớn, trong nhà những nô bộc làm những công việc rất nặng, trời chưa sáng đã thức dậy làm việc cho đến khi trời tối mới có thể nghỉ ngơi.
Có một lão nô tài mặc dù ban ngày làm việc mệt bả người, nhưng đêm đêm nằm mơ thấy mình làm vua một nước, ngày ngày yến tiệc vui chơi trên lầu các.
Có người cảm thấy lão nô tài quá khốn khổ nên an ủi ông ta, nhưng ngược lại, lão nô tài nói với người ấy:“Ban đêm và ban ngày đều chiếm một nửa của đời người, mặc dù ban ngày tôi làm nô bộc thật khổ, nhưng ban đêm thì lại làm vua khoái lạc vô cùng, như thế thì có gì là oán hận chứ ?”
Chủ nhân của lão nô tài là Doãn Thị tiêu hao tinh thần rất lớn cho sự nghiệp kinh doanh của mình, xong công việc một ngày thì cũng mệt nhọc bở hơi, nên nằm xuống giường là ngủ ngay, nhưng ông ta mỗi đêm đều nằm mơ mình làm nô tài cho người khác, không những lao động khốn khổ, mà còn bị chủ nhân nhiếc mắng làm nhục, nên thường rên xiết cả đêm.
Giấc mơ của Doãn Thị khiến cho ông ta rất đau khổ, bèn xin ý kiến của bạn bè. Bạn của ông ta nói:“Khi ông thức ban ngày thì địa vị và của cải thì vượt hẳn người khác rất nhiều, buối tối năm mơ lại còn hưởng thụ, làm gì có chuyện may mắn như thế chứ !” Doãn Thị nghe xong bèn quyết tâm giảm bớt công việc cho đầy tớ, tự mình cũng không dã tâm như thế nữa để mở rộng sự nghiệp. Thế là, đau khổ của Doãn Thị được bớt đi rất nhiều.
(Liệt tử: Châu Mục vương)
Suy tư 48:
      Thời nay, có những ông chủ chỉ biết mình và tiền bạc công việc của mình, chứ không biết đến người làm công, thế là vì coi đồng tiền lớn hơn nhân phẩm và mạng sống của người làm công, nên họ ra sức bốc lột những người làm công của mình. Doãn Thị là một điển hình. Bạn bè thức tĩnh Doãn Thị, nói:“Không ai may mắn ban ngày quá sung sướng hơn người, rồi ban đêm nằm mơ cũng sung sướng”, cũng có nghĩa là: không ai có may mắn sung sướng ở đời này rồi, mà còn sung sướng cả đời sau nữa.
     Nhưng người Ki-tô hữu thì tin rằng, họ sẽ sung sướng đời này và cả đời sau, nếu bây giờ -đời này- họ biết dùng của cải chia sẻ với người nghèo, biết tôn trọng nhân phẩm của người khác, biết phục vụ tha nhân vì Chúa Giê-su.
     Có những người đầy tớ nói:“Gặp ông bà chủ là người Công Giáo thì dễ thở, bởi vì họ đối xử rất tốt với người làm công”. Đó là một nhận xét khách quan và trung thực, bởi vì người Ki-tô hữu được Chúa Giê-su dạy rằng: yêu người thân cận như chính mình. Và hơn thế nữa, họ nhìn thấy Chúa Giê-su ở nơi người khác.
     Được làm người Ki-tô hữu thì hạnh phúc thật, và được làm việc cộng tác với người Ki-tô hữu thì hạnh phúc cũng không kém.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyThu Feb 27, 2014 11:39 am

49.DƯƠNG LÝ HOA TỬ BỆNH HAY QUÊN


Dương Lý Hoa Tử người nước Tống, thời trung niên thì có bệnh hay quên, việc làm buổi sáng thì buổi tối quên mất, không phân biệt rõ ràng việc trước việc sau, cũng không hiểu sự khác biệt trong quá khứ và hiện tại.
Người nhà của ông ta rất lo lắng nên mời sứ quan đến bốc quẻ nhưng cũng không kết quả, mời đồng bóng đến khấn vái cũng không chuyển biến tốt, mời thầy thuốc đến kê toa thuốc cũng không thấy khởi sắc. Người nhà vừa sợ vừa hoảng, không biết làm thế nào mới tốt.
Lúc bấy giờ ở nước Lỗ có một nho sinh đến cổng tự mình giới thiệu, nói mình có thể chữa lành bệnh ấy của Dương Lý Hoa Tử, trong tình huống này thì mọi người đều bó tay hết cách, nên quyết định để anh ta thử xem.
Không biết Nho sinh ấy dùng phương pháp gì mà trị lành bệnh cho Dương Lý Hoa Tử. Nhưng khi ông ta vừa tỉnh lại thì nộ khí xung thiên đuổi Nho sinh chạy gấp, lại còn lớn tiếng chửi vợ mắng con nữa.
Bà con hàng xóm cảm thấy kỳ cục bèn hỏi nguyên nhân. Dương Lý Hoa Tử nói:“Trước đây khi tôi còn mắc bệnh hay quên, lòng trống trải không biết có sự tồn tại của trời đất, bây giờ nhớ lại sự tình, thua thiệt, buồn vui, tốt xấu hơn mười mấy năm rồi bây giờ nhớ lại nên thường thường làm rối loạn tâm hồn của tôi. Từ nay tôi không có cách gì để có được sự vui vẻ trong chốc lát.”
(Liệt tử: Châu Mục vương)

Suy tư 49:
      Có những người vì quá mệt nhọc với công việc nên cầu xin trời đất cho mình trở thành người điên để quên hết mọi việc; có người vì cứ bị cấp trên chèn ép và bị áp lực công việc mà cầu xin trời cho mình chết quách cho rồi; lại có người cứ làm ăn thua lỗ và gánh nặng gia đình nên cũng có khi cầu xin trời cho mình quên hết sự đời.
     Cứ nhìn người điên thì bạn sẽ thấy mình hạnh phúc; cứ nhìn những người thất nghiệp không có công ăn việc làm, thì sẽ thấy mình là người may mắn; cứ nhìn thấy những người đang làm ăn thua lỗ, bị kiện cáo, bị đòi nợ, thì sẽ thấy mình là người vẫn còn có cơ hội gặp may mắn.

-Người Ki-tô hữu sẽ không cầu xin cho mình điên khi công việc ngập đầu ngập cổ, nhưng họ cầu xin cho mình có sức khỏe và nghị lực để làm việc.

-Người Ki-tô hữu sẽ không cầu xin cho mình chết quách cho rồi khi bị cấp trên chèn ép và áp lực của công việc, nhưng họ cầu nguyện cho cấp trên mình được sáng suốt, và cầu cho mình biết chu toàn bổn phận.

-Người Ki-tô hữu không cầu xin cho mình quên hết sự đời, nhưng họ cầu xin cho mình luốn nhớ đến những người nghèo khổ, những bệnh nhân, những người bị áp bức, để khi có thể được thì đến an ủi và phục vụ.
Đó chính là nhờ họ biết học hỏi và suy niệm và thực hành Lời Chúa trong cuộc sống của mình vậy.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptyFri Feb 28, 2014 10:21 am

50.LÝ LẼ QUÂN BÌNH
Thời kỳ Xuân Thu có một ẩn sĩ kỳ nhân tên là Chiêm Hà, ông ta đem một cái kén tằm rút ra dây tơ làm thành sợi dây câu cá, lại hái ngọn lá nhọn của cây cỏ giày làm lưỡi câu, lấy cây trúc nhỏ làm cần câu, lại lấy hạt thóc bẻ đôi để làm mồi, sau đó đi đến bên sông, từ nơi chỗ nước sâu nhất câu lên một con cá lớn hơn cả chiếc xe mà dây thừng không bị đứt, lưỡi câu không bị gãy, cần câu không bị cong.
Sở vương rất kinh ngạc thán phục kỹ thuật của ông ta, cho gọi ông ta đến để hỏi.
Chiêm Hồ giải thích, nói:“Tôi nghe nói, thời xưa có người tên là Bồ Thư Tử, ông ta dùng cái cung mềm và dây cung nhỏ xíu để bắn cung, tên xé gió vút đi, mà lại có thể trúng liên tiếp hai con hạc lớn, đó là vì ông ta dụng tâm chuyên thần, nguyên do là bình quân khi động thủ, còn tôi câu cá là học theo kỷ xảo của ông ta mà luyện tập năm (5) năm mới thành công. Khi tôi tới bên bờ sông thì trong lòng không có tạp niệm, chỉ nghĩ đến cá, mở dây ra, quăng câu xuống, tay hạ xuống trung bình, không phân biệt nặng nhẹ, mồi câu thì những hạt bột giống như bụi trần chìm trong nước, bọt nước tập trung lại, cá cũng không hoài nghi nên đến để ăn, đó chính là lấy nhu thắng cương, là cái lý lấy nhẹ được nặng. Đại vương trị nước, nếu có thể quả thực làm được dụng tâm chuyên thần và quân bình, thì có thể thoải mái tự tại nắm vững sự vận chuyển của thiên hạ vậy.”
(Liệt tử: Thang vấn)

Suy tư 50:
      Dụng tâm để làm việc, dụng tâm để học hành, dụng tâm để lo toan cho người khác, dụng tâm để phục vụ, dụng tâm để lo cho dân cho nước là những dụng tâm của người có lương tâm và đạo đức, dụng tâm này sẽ được Thiên Chúa chúc lành và được mọi người yêu mến khuyến khích, đó cũng là lý lẽ quân bình của người có trọng trách trong xã hội và Giáo Hội.
     Chiêm Hồ học dụng tâm chuyên thần trong năm năm trời mới câu được con cá lớn hơn chiếc xe bằng cái cần câu nhỏ, dây câu bằng tơ và lưỡi câu bằng ngọn lá. Người dụng tâm để làm điều lành điều thiện thì không cần phải dùng nhiều lời nói để thuyết phục, không cần dùng vũ lực để áp chế, không cần dùng số nhiều để uy hiếp...
     Chúa Giê-su chỉ giảng dạy Tin Mừng Nước Trời ba năm mà thôi, nhưng Ngài đã dụng tâm cầu nguyện ẩn dật trong ba mươi năm ở Na-da-rét, và trên thế giới số người theo Ngài càng lúc càng nhiều, Giáo Hội Công Giáo của Ngài vững bền cho đến tận thế mà cửa hỏa ngục sẽ không thắng được[19]. Người Ki-tô hữu học gương của Chúa Giê-su nên họ rất dụng tâm chuyên chăm khi làm việc ở công sở, dụng tâm chuyên chăm khi học hành, dụng tâm chuyên chăm khi phục vụ bệnh nhân, dụng tâm chuyên chăm khi làm việc bác ái, dụng tâm chuyên chăm khi cầu nguyện, khi dâng thánh lễ...
     Bởi vì không một ai biết dụng tâm chuyên chăm mà lại lơ đãng bỏ bê bổn phận của mình.

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Tri Âm Quán
Thành Viên Tích Cực
Thành Viên Tích Cực
Tri Âm Quán


Tổng số bài gửi : 6340
Reputation : 2
Join date : 31/07/2013
Đến từ : Thị Trấn Chũ

Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 EmptySat Mar 01, 2014 1:08 pm

51.LÁ CÂY DƯỚNG (DÓ) BẰNG NGỌC CỦA NGƯỜI TỐNG

Nước Tống có một nhà điêu khắc, bỏ ra ba năm dùng ngọc thạch khắc thành một ngọn lá cây dướng để dâng cho nhà vua. Kỷ thuật của ông ta tinh xảo hoàn mỹ, chỗ cuốn lá nên nhọn thì nhọn, chỗ nên bằng thì bằng, những đường vân nơi gân lá rõ ràng mà lại sáng, làm việc rất tỉ mỉ, nếu đem nó bỏ chung với ngọn là dương thật thì không ai phân biệt được thật hay giả.
Vua nước Tống rất vui và cũng rất thích thưởng thức kỷ thuật của ông ta, nên lưu ông ta lại ở trong hoàng cung. Liệt tử nghe được, thở dài nói:“Nếu khi dựng nên trời đất mà ba năm mới làm xong ngọn lá, thì chúng ta bây giờ khó mà nhìn thấy có ngọn lá bằng thực vật.”
(Liệt tử: Thuyết phù; Hàn Phi tử: Dụ lão)

Suy tư 51:
      Trong sách cựu ước Sáng thế ký nói Thiên Chúa dựng nên vũ trụ trong sáu ngày, và Ngài phán một lời thì liền có mọi sự[20], có nghĩa là Thiên Chúa là Đấng tạo dựng vũ trụ này, và giao phó cho con người thay mặt ngài tiếp tục làm cho vũ trụ ngày càng đẹp hơn[21].
     Ngọn lá dương (dó) chỉ là một ngọn lá nhỏ trong rừng cây như hạt cát nhỏ nơi bãi biển, vậy mà dù cho người thợ điêu khắc tài giỏi dùng ngọc quý để tạo hình ngọn lá dong mà phải mất ba năm mới làm giống như đúc ngọn lá thật, nhưng dù giống như đúc thì nó vẫn cứ là ngọn lá giả mà thôi. Thế mới biết Thiên Chúa thật là Đấng toàn năng đã tạo dựng nên vũ trụ này.
     Người Ki-tô hữu ý thức được bổn phận của mình trước mặt Thiên Chúa, nên gắng sức bảo vệ tất cả những gì là trật tự thiên nhiên mà Thiên Chúa đã đặt để, như:

-Bảo vệ sự thụ thai tự nhiên mà hôm nay vì lối sống ích kỷ, cuồng loạn mà các cha mẹ phải hạn chế sinh sản bằng các biện pháp trái với ý Trời.

-Bảo vệ mạng sống các thai nhi mà hôm nay vì yêu cuồng sống vội mà các cha mẹ trẻ vô trách nhiệm, ích kỷ đã nhẫn tâm giết con mình ngay trong bụng mình.

-Bảo vệ sự công bằng của xã hội mà hôm nay tiền bạc được gọi là quan tòa “chí công vô tư” đang đè bẹp công bằng.

-Bảo vệ chân lý khi mà mọi người đang sống sượng nói dối nhau trong một xã hội đầy nghi kỵ và hận thù.
Ngọn lá dương (dó) tuy làm bằng ngọc nhưng cũng làm cho vua nước Tống rất thích, người Ki-tô hữu tuy không phải là Thiên Chúa, nhưng là con cái của Ngài, cho nên cũng sẽ làm cho người khác vui thích khi thực hiện và bảo vệ sự sống của các thai nhi, cũng như sự công bằng của xã hội...

_________________________________
Tri Âm Quán_Thị Trấn Chũ_Lục Ngạn_Bắc Giang
http://quoccuonglucngan.blogspot.com/
Về Đầu Trang Go down
https://triamquan.forumvi.com/
Sponsored content





Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Những câu chuyện ngụ ngôn    Những câu chuyện ngụ ngôn  - Page 2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Những câu chuyện ngụ ngôn
Về Đầu Trang 
Trang 2 trong tổng số 5 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3, 4, 5  Next
 Similar topics
-
» TÊ ĐẦU NGÓN TAY G Y RA NHỮNG BIẾN CHỨNG GÌ?
» Những mẩu chuyện cực ngắn cực hay
» Bí ẩn những đứa trẻ nhớ chuyện kiếp trước
» Những câu chuyện về lòng khoan dung
» Những chuyến xe Thiện Nguyện 2-2-2016 đến Trường Tiểu Học Đèo Gia.

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tri Âm Quán - Lục Ngạn - Bắc Giang :: Thảo Luận-
Chuyển đến